Nhìn Cổ Dục, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi lên tiếng. Sau đó nghiêm túc mà giải bài toán này. Mặc dù đây chỉ là toán lớp 1 nhưng lại khiến Cổ Dục chật vật vô cùng, cả người toát đầy mồ hôi.
Hắn đột nhiên cảm giác mình làm sinh viên thật phí công. Dựa vào tình huống trước mắt, có khi đề lớp 4 lớp 5 hắn đều không làm được…
“Ha ha ha ha, chú em Cổ! Chúng ta lại tới tống tiền đây.”
“Chú em! Anh cũng tới rồi đây!” Đang lúc Cổ Dục có chút buồn rầu thì cửa lớn nhà hắn bị mở ra, sau đó Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm cùng nhau đi vào.
Xem xét thời gian, bọn họ đến tầm này thì chỉ có thể là muốn ăn chực bữa cơm nhà hắn, nhưng hai người cũng không có đi tay không, cho nên họ cầm không ít đồ mang đến.
Hứa Cẩm mang theo rất nhiều trái cây tới, còn Khổng Hạo Văn cầm theo một hộp xốp.
“Ai, hai người tới rồi sao, lại cầm theo thứ gì vậy?” Nhìn thấy họ, Cổ Dục ngay lập tức chạy ra đón. Hắn làm như vậy để Vua Núi nhìn thấy, nếu để Vua Núi cho là bọn họ tự ý đi vào, đến lúc đó nó lại lao ra cắn thì mất nhiều hơn là được.
Phải biết rằng Vua Núi vô cùng coi trọng địa bàn của nó. Mặc dù khi Cổ Dục có ở nhà, chỉ cần không ra giếng nước sau nhà làm việc, hắn sẽ mở cửa ra. Gần đây đều như vậy, cũng thuận tiện cho người khác nếu muốn vào nhà hắn. Dù sao hắn ở phòng khách, có bất kỳ động tĩnh gì cũng có thể biết được. Nhưng Vua Núi thì khác, bất kể ai tới nó cũng sẽ nhìn chằm chằm.
Với bản lĩnh của Vua Núi thì đừng nói là người, ngay cả con chó muốn lảng vảng xung quanh nhà Cổ Dục cũng khó. Lúc nhìn thấy Cổ Dục ra đón khách, Vua Núi mới ung dung nằm xuống.
“Đây là trái cây ở phương nam, tôi mang cho cậu ăn thử một chút. Này là thanh mai đỏ, dâu tây, phía dưới là thanh long.” Nhìn Cổ Dục, Hứa Cẩm nói qua các loại quả cầm trong tay. Nhìn đống trái cây này, Cổ Dục hơi lúng túng.
Nếu như hắn chưa phát hiện mấy loại trái cây nhà mình đã trưởng thành, khẳng định hắn sẽ rất thích đống trái cây mà Hứa Cẩm mang tới. Nhưng vấn đề là trái cây nhà hắn đã trưởng thành hết rồi, hắn ăn cũng không hết còn phải ném chúng vào không gian. Bây giờ người này lại mang đồ tới, sao có thể ăn hết đây.
Tuy vậy Cổ Dục vẫn nhận lấy túi đồ, sau đó dự tính đem chúng để vào trong tủ lạnh.
Nhưng chưa kịp mang đi thì đã bị Khổng Hạo Văn đã gọi lại.
“Còn có tôi! Đây là đồ tốt từ Giang Tô chuyển qua bằng đường hàng không. Mà tối nay cậu phải bộc lộ tài năng đó, dù thế nào thì chúng ta cũng phải uống một chút, hôm nay tôi ngồi xe anh Hứ tới nên có thể uống thoải mái.” Nhìn Cổ Dục, Khổng Hạo Văn trực tiếp đem cái hộp để vào trong tay Cổ Dục.
Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của ông ta, Cổ Dục cũng cầm cái hộp đi vào phòng bếp. Bên kia Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đã sớm nghe tin chạy tới, các cô bé cũng rất tò mò.
Đặt cái hộp vào một chỗ, Cổ Dục lấy dao ra để mở cái hộp. Kết quả vừa mở ra, hắn lập tức thấy những sinh vật màu đỏ đang im lặng giương nanh múa cái vuốt màu đỏ của chúng về phía hắn.
“Tôm hùm đất?” Nhìn vật này, Cổ Dục lông mày khẽ nhướn lên, tiếp đó có chút bất ngờ nói. Khổng Hạo Văn mang đồ ra đúng là không giống như người ta. Đây chính là một cái hộp tôm, một hộp này có lẽ trên dưới 5kg tôm.
“Hắc hắc hắc hắc, những thứ này đều là tôi cố ý sai người đi lấy, không con nào có kích thước nhỏ hơn 200 gram. Thấy thế nào? Có kinh ngạc không?" Vỗ bả vai Cổ Dục một cái, vẻ mặt Khổng Hạo Văn cười bỉ ổi nói. Mà nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng đem thứ này cầm lên, nói thật khi hắn nhìn thấy vật này thật đúng là có chút hồi tưởng.
Cổ Dục trước đây đi làm cũng đã trải qua trực ban. Buổi tối khi trực ban xong, có mấy vị sư huynh làm chung đã kết hôn nhiều năm không muốn về nhà. Thế là bọn họ sẽ cố ý gọi những tên ‘cẩu độc thân’ giống như Cổ Dục cùng đi ăn khuya.
Người Đông Bắc khi ăn khuya, mười bữa ăn thì có hơn tám bữa là ăn đồ nướng, hai bữa còn lại thì chính là tôm. Nhất là vào mùa hè, hay là lúc đá World Cup, đây chính là lúc người ta ăn nhiều nhất.
Mặc dù không phân biệt được ai là ai, nhưng khi uống rượu thì quan trọng vẫn là bầu không khí trên bàn nhậu.
Cái này có thể nói chính là một loại cảm giác.
Mà khi uống bia, ăn thoải mái nhất chính là món tôm này, không có cái thứ hai.
“Đây đúng là món ăn khuya đệ nhất!” Nắm lấy cái càng nhỏ của con tôm nhỏ này, Cổ Dục cười nói. Sau đó hắn suy nghĩ một chút, bởi vì bản thân hắn cũng thích ăn cho nên muốn nuôi một ít loại tôm này.
Gần đây hắn trồng trọt chăn nuôi rất có hiệu quả. Ngoại trừ những rau quả, trái cây bên ngoài. Trong căn phòng nhỏ trên lầu hai còn có không ít ếch rừng và lươn đã trưởng thành.
Trứng cóc đã hóa ra nòng nọc nhỏ, bốn chi cũng bắt đầu dài ra. Còn lươn con đã sắp to như lươn thường, tất cả đều đang đi theo chiều hướng tốt.
Cho nên hắn rất có lòng tin nuôi dưỡng các loài vật này.
“Có thời gian đặt giúp cho tôi 10kg, tôi nuôi chơi.”
“Được thôi! Đến lúc đó lại có lộc ăn rồi, bây giờ tôi lập tức đặt giúp cậu!” Nghe Cổ Dục nói vậy, Khổng Hạo Văn phía bên này đầu tiên là sững sờ, sau đó liền hưng phấn nói. Đối với hắn Cổ Dục nuôi, cũng giống như người khác nuôi.
Bây giờ Cổ Dục nói muốn nuôi vậy thì quá tốt rồi. Mà lúc này hai mắt của Hứa Cẩm như phát sáng, thế nhưng rất nhanh bị hắn dập tắt. Tất nhiên là hắn muốn Cổ Dục nuôi loại tôm hùm đất này, sau đó thì hắn sẽ thu mua đem bán. Thế nhưng suy nghĩ lại một chút thì Cổ Dục chỉ cần có 10kg, như vậy sản lượng tôm ít thế này thì có lẽ chỉ đủ cho Cổ Dục và Khổng Hạo Văn chia nhau ăn thôi! Hắn chắc không thể chen vào rồi.