"Ai, tôi thật sự có chút hâm mộ cậu. Chẳng qua em trai này, cậu cũng có thể suy nghĩ lại một chút lời tôi nói. Nếu cậu có thể tập hợp tài nguyên lại vậy thì tiền đối với cậu mà nói chỉ là một con số mà thôi.” Nghe lời nói của Cổ Dục, Hứa Cẩm thở dài một hơi, làm gì có ai nguyện ý sống dưới áp lực cực lớn đâu? Ít nhất Hứa Cẩm kỳ thực cũng không nguyện ý, nhưng cuộc sống có lúc chính là như vậy.
Sinh ra, sống sót, không phải ngươi muốn tìm áp lực, mà là áp lực chủ động tìm tới đấy chứ.
Nếu như có thể dễ dàng kiếm tiền thì cớ sao mà không làm chứ.
“Tập hợp, làm sao để tập hợp?” Nghe được lời nói của Hứa Cẩm, lúc này Khổng Hạo Văn bên cạnh đang ăn tôm cũng ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói.
“Không nói những cái khác, chỉ với kỹ thuật nuôi dưỡng của chú em Cổ, cậu ta kỳ thực hoàn toàn có thể đem Cổ gia thôn này bao hết. Chính mình chế tạo một cái dây chuyền sản xuất, khu vườn trái cây, khu vườn trà, khuôn viên cá, các loại rau quả gì đó. Tất cả những rau quả này chỉ cần cậu trồng, tôi đều thu với giá cao hơn giá thị trường ngoài kia. Đến lúc đó cậu có thể kêu người trong thôn tới làm. Như vậy danh vọng, tiền tài cái gì cũng có thể có được. Đến lúc đó theo tính toán phỏng chừng chú em Cổ một năm thu 1 tỷ không phải vấn đề lớn.”
Cắn một miếng tôm bóc vỏ, Hứa Cẩm đưa ra chủ ý cho Cổ Dục.
"Kế hoạch này có chút lớn đó nha” Nghe xong lời nói của Hứa Cẩm, nói Cổ Dục không động tâm là không thể nào. Hắn bây giờ mặc dù uống rượu, nhưng vẫn như cũ rất tỉnh táo. Hắn biết kế hoạch lớn như thế là không thể nào làm được bởi vì sự thần kỳ của hắn hoàn toàn là nhờ vào nước từ trong giếng.
Hắn rời giếng nước thì chỉ là một người bình thường thôi. Ách, nếu bây giờ tăng thêm nhiều phương diện như vậy thì có thể không còn là người bình thường nữa và cũng không có thoải mái như bây giờ.
Cho nên nếu như muốn làm một kế hoạch lớn như vậy thì đầu tiên hắn cần phải có đầy đủ người có thể tin được. Ngoài ra phải chuẩn bị tâm lý đem bí mật của nước giếng phơi ra ánh sáng, mà chỉ với điều này thôi hắn cũng đã không cách nào chấp nhận được.
Cho nên dù có muốn nhưng vẫn là thôi đi. Như bây giờ cũng rất tốt, không cần thiết phải gây ra thêm rắc rối cho mình. Nhưng mà Hứa Cẩm nói kế hoạch này, hắn sẽ giữ lại trong lòng. Nếu như về sau có cơ hội thì có thể từ từ thử một chút.
“Ha ha ha ha, ý ta cũng chỉ vậy thôi, nào, uống!” Nhìn Cổ Dục có chút động tâm thế nhưng thần sắc vẫn như cũ rất bình tĩnh, Hứa Cẩm nở nụ cười sau đó giơ lên chén rượu trong tay. Có mấy lời với người quen sơ sơ thì không nên nói bởi vì có đôi lúc, không cần nói quá mức rõ ràng mới là thỏa đáng.
Hứa Cẩm là một thương nhân thành công nên hắn biết rõ cái gì gọi là điểm tới,điểm dừng.
Cho nên chỉ với mấy câu thì hắn hiểu như vậy là đã đủ.
Sau đó lại giơ chén rượu lên, uống thôi!
Cổ Dục bọn hắn uống đến nửa đêm mới giải tán. Cổ Dục có chút say, nên biết là tố chất thân thể của hắn hiện nay cùng trước kia là hoàn toàn khác biệt. Vậy mà hắn còn uống say thì không biết Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn như thế nào.
Lúc này việc có cấp dưới tốt như thế nào đều được thể hiện ra ngoài.
Hứa Cẩm gọi một cú điện thoại. Không bao lâu thì hai cấp dưới của hắn liền lái xe đến đây đưa Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn quay trở về thành phố.
Mà Cổ Dục sau khi tiễn hai người họ thì đóng cửa lại sau đó tắm sơ sơ một cái rồi lên giường nằm, mơ mơ màng màng đã đến sáng ngày thứ hai.
"Nào, uống chút canh giải rượu đi, có vui cũng không thể uống nhiều như vậy chứ.”
Nhìn Cổ Dục ở trên ghế sa lon. Lâm Lôi bưng trên tay một bát canh chua chua cay cay tới còn có một chút ngọt nữa đặt lên tay Cổ Dục. Khuôn mặt có chút oán trách liếc Cổ Dục một cái lại có chút buồn cười lắc đầu rồi sau đó cùng Lý Vân Vân đi dọn dẹp bãi chiến trường của ngày hôm qua.
Cổ Dục hôm qua thật sự là uống quá nhiều rồi, buổi sáng hôm nay hắn thức dậy còn chưa đi câu cá nổi. Mà sự thật không thể đứng dậy nổi không phải do hắn ngủ quá sâu mà do hắn một đêm hôm qua cơ hồ chưa có ngủ, chỉ lăn qua lộn lại, đầu thì cứ quay quay. Đúng là cảm giác say rượu thật sự không thoải mái một chút nào.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại đến hơn 8:00 thì Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân tới Cổ Dục mới xuống lầu mở cửa cho các cô ấy. Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục, hai người cũng không khỏi nở một nụ cười, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Đương nhiên trong lúc dọn dẹp các nàng cũng không có quên chuẩn bị đồ ăn cho Cổ Dục.
Canh giải rượu là cái thứ nhất đã nấu xong, bây giờ nồi đất phía trên kia chính là nồi cháo.
“Ai, đúng là uống nhiều lắm.” Mấy ngụm đã cạn sạch canh giải rượu, Cổ Dục có chút nhức đầu nở nụ cười. Trên đầu còn có chút choáng váng, bắt đầu đếm số chai trên mặt đất. Khá lắm, vậy mà đêm qua bọn hắn uống hết thảy năm két bia, một két mười hai chai, chính là hết thảy sáu mươi chai, một người hai mươi chai....
Hay thật, trước kia Cổ Dục chỉ uống được khoảng trên dưới sáu chai thì sẽ xuất hiện trạng thái như bây giờ. Vậy mà đêm qua uống hai mươi chai mới như vậy, chứng tỏ thân thể của hắn lại có biến hóa rồi.
“Uống ít một chút, đối với cơ thể không có ích lợi gì.” Nhìn Cổ Dục lúc này, Lý Vân Vân cũng đi tới lấy đi canh giải rượu, đồng thời cũng hướng về Cổ Dục nói.
Nghe lời nói quan tâm của hai người đối với mình, Cổ Dục không khỏi cười sờ lên cái mũi của mình. Mà Lý Vân Vân nhìn dáng vẻ của Cổ Dục cũng không nhịn được liền nở nụ cười.
“Ngốc nghếch” liếc Cổ Dục một cái phong tình vạn chủng rồi Lý Vân Vân đi vào trong nhà bếp. Phía bên kia Lâm Lôi cũng nhìn Cổ Dục nở nụ cười.