Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 204

Đề cử quyền sách "Nhân sinh hung hãn" đọc giả có thể đi xem  

Chương 220: Tâm tư của Lý Vân Vân  

“Này! Đừng để em vạch trần chị, chị không phải cũng như vậy sao? Liếc mắt khinh bỉ nhìn Lý Vân Vân, Lâm Lôi cũng cười nói. Cả thôn ai ai cũng biết, cha của Lưu Phi Phi sau khi có Lưu Phi Phi thì phải đi ra ngoài làm ăn. Do đó mà không may bị thương ở chỗ đó, chính bởi vì vậy cho nên mới ly hôn, tiếp đó mới cưới Lý Vân Vân.  

Còn nói mình giống như lão tài xế, kỳ thực còn không phải giống như em sao?  

“Em! Phốc...... Ha ha”  

“Ha ha......”  

Lâm Lôi sau khi nói xong, Lý Vân Vân không khỏi trừng mắt về phía Lâm Lôi. Nhưng chỉ mấy giây sau đó đã nhịn không được mà bật cười, Lâm Lôi cũng cười theo. Rời khỏi thôn các cô thật sự cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác như vậy thật là quá tuyệt vời....  

Rất nhanh, bọn họ đã ở đây chơi tới trưa. Giữa trưa ăn cơm xong, buổi chiều mấy người họ cũng không tiếp tục ở lại nơi này nữa. Dù sao cùng Cổ Dục ở lại đây cũng không có gì thú vị, không bằng đi chỗ khác chơi tiếp.  

Thế là sau khi Cổ Dục đặt chỗ xong, lại dẫn một đám con gái đi đến rạp chiếu phim.  

Ở nơi đó cùng với Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi xem một bộ phim hoạt hình điện ảnh. Gần đây chất lượng phim hoạt hình điện ảnh của quốc gia càng ngày càng tiến bộ, kỳ thực loại phim hoạt hình thế này không chỉ trẻ con có thể xem, mà người lớn cũng có thể. Cổ Dục ngồi ở giữa, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ngồi ở hai bên, tiếp đó chính là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân. Ngược lại thì Phùng Thư Nhân bị đẩy ra phía ngoài cùng, khi nhìn về phía mấy người họ, cô luôn có một loại cảm giác lạ lẫm.  

Cô cảm thấy Cổ Dục và mọi người bên cạnh mình, trông họ giống như người một nhà vậy!  

Kì thực ý nghĩ này rất nhanh bị cô quăng ra phía sau. Thật sự, nếu nói Cổ Dục có hai đứa con gái thì còn có khả năng nhưng tại sao lại có thêm hai người vợ được cơ chứ?  

Ý nghĩ này vừa mới nổi lên, cô liền có chút thẫn thờ. Bởi vì hầu như bây giờ những người có tiền thì dù có nhiều vợ cũng đâu có gì lạ.  

“Vậy mình thì sao?” Bám lấy cằm của mình rồi lại nhìn màn hình chiếu phim trước mặt, Phùng Thư Nhân trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.  

Ý nghĩ này chưa duy trì được bao lâu thì bộ phim cũng đã đến hồi kết.  

Sau khi bộ phim hoạt hình kết thúc, Cổ Dục lại dẫn các cô đi xuống lầu, vào khu giải trí để chơi.  

Khi Cổ Dục còn nhỏ, quả thực vẫn có những khu vui chơi giải trí thế này. Lúc trước quán Net muốn chơi cần phải có chứng minh thư, muốn chơi game thì chỉ có thể đến khu vui chơi giải trí thế này để chơi.  

Nhưng chẳng hiểu sao mấy năm nay lại không thấy những khu vui chơi như thế này nữa, mà bản thân hắn cũng không còn hứng thú gì với nó nữa.  

Nhưng mà bây giờ lại cùng các cô chơi đùa vẫn cảm thấy rất vui. Họ cùng nhau chơi bắn súng, chơi đua xe và còn có gắp thú bông, chơi tới nỗi quên cả trời đất.  

Có điều là máy gắp thú bông này chủ yếu không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào vận may. Nó sẽ cho ta một chút may mắn để ta gắp được thú bông, chỉ cần cánh tay máy không buông ra thì có thể gắp được thú bông. So với máy gắp thú bông thì Cổ Dục thấy những trò như quăng dây bắt trâu, ném vòng, hay chơi vòng quay may mắn còn hứng thú hơn, bởi vì năng lực phản ứng của hắn cực kỳ tốt.  

Cứ như vậy, bọn người Cổ Dục từ phòng giải trí rời đi. Mặc dù anh chỉ bỏ ra bốn, năm trăm tệ, nhưng mỗi người trong tay đều ôm khá nhiều búp bê lớn, quả thật cũng có lời đấy chứ!  

"Bọn nhỏ ngủ thiếp đi rồi, để tôi giảm điều hoà thấp một chút.”  

Từ phòng trò chơi đi tới, Cổ Dục lại dẫn các cô đi ăn một bữa lẩu hải sản.  

Lúc bình thường ở nhà của Cổ Dục, hầu như không có cái gì là không ăn được.  

Hải sản, món ăn nhà hàng, pizza, hamburger, món nào hắn cũng làm qua.  

Kỹ năng siêu đầu bếp không phải là nói đùa, chỉ có không nghĩ ra món ăn, chứ không có món nào mà hắn không làm được.  

Nhưng mà ở nhà hắn cũng rất ít ăn lẩu. Đương nhiên không phải vì Cổ Dục không biết nấu, mà là vì ăn lẩu sẽ làm cho khắp nơi trong nhà bám mùi. Vì vậy cần rất lâu mùi mới có thể tán đi, hắn thấy điều này rất phiền phức.  

Không giống như nướng thịt, Cổ Dục có thể đứng nướng trong sân, còn lẩu thì bắt buộc phải nấu trong nhà.  

Cho nên hôm nay Cổ Dục dẫn theo các cô đi ăn một bữa lẩu hải sản ở một nhà hàng khá nổi tiếng. Thế nhưng mùi vị chỉ có thể nói là bình thường, nguyên liệu nấu ăn cũng bình thường. Mùi vị kém rất xa nguyên liệu nấu ăn và tài nấu nướng của Cổ Dục.  

Mặc dù hắn có cảm giác ăn không ngon, nhưng mà những người khác lại ăn rất vui vẻ.  

Nguyên cả ngày hôm nay, bọn họ đã cùng nhau đi chơi vui vẻ, ăn uống thoải mái. Lúc này trời cũng đã tối, về đến nhà thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi có chút mệt mỏi, nên cả hai nằm trong vòng tay của Lâm Lôi và Lý Vân Vân mà ngủ thiếp đi.  

“Ừm! Cái này... Tiểu Dục! Hôm nay, cảm ơn chú...” Nghe Cổ Dục nói vậy, sau khi do dự một chút Lý Vân Vân đang ôm Lưu Phi Phi nhỏ giọng nói.  

“Cảm ơn tôi làm gì?” Nghe được Lý Vân Vân cảm ơn mình, Cổ Dục có chút sững sờ. Sau đó hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía cô.  

"Tôi thật sự không xứng là một người mẹ, tôi còn chưa từng dẫn con bé ra ngoài chơi, cũng chưa từng thấy nó cười vui vẻ như vậy.” Sờ tay xoa đầu Lưu Phi Phi, Lý Vân Vân có chút buồn bã nói.
Bình Luận (0)
Comment