Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 227

Kỳ thực mà nói, đây không được gọi là đường. Bởi vì căn bản không có ai dám đi những chỗ như thế này, khắp nơi đều là khe rãnh mấp mô.  

Thậm chí còn có một chỗ sườn đồi, rộng chừng hai mét, phía dưới chính là thung lũng cao mười mấy mét. Nếu là người bình thường nhảy qua tim cũng phải đập thình thịch.  

Mà Cổ Dục đi theo hổ mẹ nhảy qua chỗ đó, bên trong phòng livestream mọi người đều hô đã quá. Mặc dù Cổ Dục chỉ là đang gấp rút lên đường, nhưng đường này đi quả thật là quá đẹp mắt rồi.  

Thậm chí còn có không ít người chủ động kêu người thân bạn bè qua đây xem, cũng không ít người vì nhìn thấy mọi người chia sẻ mà trực tiếp mò vào xem.  

Không thể không nói, kiểu phát livestream như thế này quá hiếm thấy, hơn nữa cũng quá đã!  

Sau khi Cổ Dục mở phòng livestream được nửa tiếng sau, Phùng Thư Nhân phát hiện số người xem đã đột phá 2 triệu 300 ngàn người xem. Vượt qua cả số người xem cao nhất của cô, hơn nửa số người xem vẫn không ngừng tăng lên.  

“Ài! Bây giờ nhìn cái này làm gì, chỉ hy vọng chú Dục có thể bình an trở về thôi!”. Nhìn số người xem đang tăng vụt lên, sau khi sửng sốt một chút Phùng Thư Nhân xoa mặt mình. Tiếp đó nhỏ giọng lẩm bẩm nói, đồng thời khẩn trương nhìn về phía Cổ Dục đang chạy như bay trong rừng rậm.  

Thời gian hiện tại trôi qua nhanh như một cơn gió lúc nào không hay.  

Khi Cổ Dục cứu chữa xong cho con hổ Đông Bắc thì cũng vừa lúc 10 giờ sáng. Lúc hắn vội vàng lên đường chạy một mạch cho tới khi dừng lại cũng đã 3 giờ chiều.  

Tuy rằng chỉ mới chạy có 5 tiếng nhưng thật ra Cổ Dục đã đi sâu vào trong rừng rậm.  

Nhìn thì cứ nghĩ lần này Cổ Dục chạy theo một đường thẳng tắp nhưng thật ra lại không giống bình thường. Đây là đường đi nằm trong kế hoạch hắn đã vạch ra, chính là đi theo địa thế của ngọn núi.  

Cho nên nếu lấy bản đồ ra coi thử thì bây giờ Cổ Dục đã đi được quãng đường tổng hai ngày cộng lại.  

Tại thời điểm hắn dừng lại không phải vì hắn muốn nghỉ ngơi, mà do hắn đã tìm được mục tiêu của mình.  

“Đừng có nóng vội! Trong tay bọn chúng có súng, tạm thời chúng ta cứ quan sát đã rồi tính tiếp.” Cổ Dục từ xa thấy được một nhóm người, hắn lập tức dừng lại, đồng thời hắn đè con hổ mẹ đang nóng lòng muốn nhào lên phía trước cứu con của nó lại, tiếp đó nhỏ giọng khuyên nhủ. Mà các khán giả sau khi xem xong màn nhảy parkour đỉnh cao của hắn, lúc này cũng lập tức cảm thấy bị thu hút, ai cũng lấy điện thoại ra gọi ngay cho những người đang offline mau mau vào coi. Không bao lâu sau, trong phòng livestream của Phùng Thư Nhân số lượng người truy cập lập tức tăng vọt hơn 5 triệu người xem.  

Nghiễm nhiên trở thành người nổi tiếng nhất trong khoảng thời gian này.  

Bên quản lý website cũng là người có tâm, thậm chí còn cho video của Phùng Thư Nhân lên trên top.  

Đương nhiên, bọn họ cũng đã gọi điện thoại cho Phùng Thư Nhân để xác nhận xem đây có phải là diễn theo kịch bản hay không. Sau khi xác định biết chuyện này là thật, thậm chí còn biết việc người trong thôn đã gọi cho cảnh sát biết.  

Đám người quản lý của nền tảng trực tiếp thấy đây chính là cơ hội tuyên truyền tốt nhất, làm sao mà họ thể bỏ qua cơ hội ngon ăn thế này được chứ?  

Nhưng mà những sự tình này đối với Cổ Dục bây giờ không có quan hệ gì cả, hắn lặng lẽ ẩn mình vào trong bụi cỏ. hắn lặng lẽ quan sát mảnh đất trống ở trong rừng cây rồi nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ ra tiến dần về phía trước.  

Những người này rõ ràng là cao thủ có kinh nghiệm dày dặn, bọn họ biết trong rừng rậm trời tối rất mau. Cho nên khi tìm được chỗ thích hợp ngay lập tức bắt tay vào dựng chỗ nghỉ chân tạm thời, vì bọn họ không có không gian như Cổ Dục nên không có chỗ nào để giấu hàng hóa. Thế nên bọn hắn không dám ở tại nhà gỗ để đề phòng tình huống bảo vệ kiểm lâm đi kiểm tra, mấy người họ chỉ có thể trú tạm trong rừng rậm, đồng thời càng phải cẩn thận và cảnh giác hơn.  

Cổ Dục nhìn sang, lập tức phát hiện bọn người kia làm việc rất có trình tự đâu ra đó.  

Xung quanh lều trại không chỉ rãi bột phấn đuổi côn trùng mà còn đặt rất nhiều cạm bẫy. Có cái dùng để bắt thú hoang hoặc có thể dùng để bẫy người. Có vài âm thanh truyền đến, mấy cái lều đều không tập trung một chỗ mà quay lại thành vòng tròn. Ở giữa lều trung tâm có đốt lửa trại, đằng sau đống lửa đang đặt không ít túi lưới.  

Cổ Dục liếc mắt sang, ngay lập tức thấy được có không ít động vật nhỏ đang bị bắt nhốt ở trong đó.  

Ngoại trừ thỏ hoang, gà rừng là những con vật tương đối phổ biến thì Cổ Dục còn nhìn thấy cả chồn tía, cáo, khỉ… toàn là động vật hoang dã quý hiếm. Ở phía cuối đống túi lưới còn có hai cái lồng nhỏ, bên trong chính là đang nhốt hai con hổ con.  

Trừ những người đang canh gác bên ngoài thì còn có mấy gã canh gác bốn phía xung quanh với mấy con chó.  

Hơn nữa mấy con chó này chẳng phải loại chó bình thường. Loài này là giống chó Pit Bull, giống chó hung dữ này bình thường là không được phép nuôi, nhưng mà đối với những người này thì họ chả quan tâm là có được hay không rồi.  

Trong tầm mắt của Cổ Dục, hắn nhìn thấy vài người đang kéo một con hươu sao bị thương ở chân ra ngoài, phải biết rằng hươu sao hoang dã là động vật đang được quốc gia bảo vệ. Nhưng đám người này chẳng quan tâm cái gì mà động vật quý hiếm hay động vật hoang dã, họ làm ngơ trước tiếng gọi thảm thiết của nai con mà thẳng tay chém rớt đầu con hươu sao mẹ xuống, sau đó bắt đầu xử lý thi thể dính đầy máu tươi của nó.  

“Mẹ nó! Cái lũ súc sinh này…”  

“Mặc dù có người thường nói người có thể leo tới đỉnh của chuỗi thức ăn không phải là người ăn chay hiền lành gì, nhưng mà nhìn hành động của lũ người này thật sự khiến người khác quá ghê tởm buồn nôn!”  

“Đây là lần đầu tôi nhìn thấy người thẳng tay giết động vật mà chẳng có tý biểu cảm dao động gì trên khuôn mặt như thế…”
Bình Luận (0)
Comment