Thời gian của một bài hát rất ngắn, rất nhanh bài hát đã kết thúc. Mà lúc này Lương Tuyết cũng lau hai mắt mình một chút, nhưng khi mở ra thì ánh mắt cô nhìn về phía Cổ Dục lại lóe lên ánh sáng khác. Từ trước đến nay, cô không bao giờ tin tưởng vào cái gọi là tri kỷ, nhưng bây giờ cô lại tin tưởng.
"Chú! Bài hát này nghe rất hay, bài này tên là gì vậy?" Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân tò mò hỏi, bài hát này thật sự rất dễ nghe.
"Hồng Chiêu Nguyện." Sờ sờ đầu Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lại nhìn về phía Lương Tuyết, không biết cô có hài lòng với bài hát này không?
“Yeah! Hôm nay quả thật là quá hoàn mỹ, thu hoạch không ngờ lại phong phú đến như vậy. Ha ha ha!” Ngồi kế bên người lái, Triệu Hàn vừa duỗi lưng vừa hưng phấn nói.
“Tiểu Hàn này! Cậu có tin trên thế giới này tồn tại thứ gọi là tiếng sét ái tình không?” Thông qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy nhà Cổ Dục càng ngày càng xa, Lương Tuyết nhẹ nhàng cắn môi rồi nhỏ giọng hỏi.
“Tin chứ! mình bây giờ đối với Cổ Dục chính là bị dính tiếng sét ái tình. Anh ấy vừa đẹp trai, vóc người đẹp, làm cơm ăn ngon như vậy. A! Còn có rượu ngon nữa! Chậc chậc…” Nghe được câu hỏi của Lương Tuyết, hai mắt Triệu Hàn sáng bừng lên, trong đầu lại đang nhớ đến việc khi nãy mình dùng mọi cách để xin Cổ Dục nửa bình rượu quý kia.
“Nói chuyện với cậu thật là… Từ trước tới giờ mình không hề tin về việc chỉ mới gặp ai đó có một lần mà đã khắc vào sâu bên trong trái tim mình. Nhưng bây giờ, mình lại có chút tin điều là thật rồi.” Lại nhìn căn nhà vốn đã không thể nhìn rõ kia, trên mặt Lương Tuyết đỏ bừng lên, nhưng hai mắt lại vô cùng sáng long lanh, giống như đang ngầm quyết tâm một việc gì đó.
Mà lúc này Triệu Hàn nhìn thấy dáng vẻ của cô bạn thân thì không khỏi giật mình, mồm ngoác đến tận mang tai nhưng sau đó cũng khép lại.
“Làm sao cậu biết mình nói không phải thật chứ.” Tựa đầu lên cửa kính, Triệu Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong tay nắm chặt bình rượu mà trên mặt thì một lần nữa tràn đầy vẻ tươi cười. Cảm giác này, thật tuyệt!
“Yeah! Không phải hát nữa. Hát đến nỗi cổ họng muốn bốc khói luôn rồi. Ăn trái cây đã.”
“Ừm, ăn trái cây đi!”
“Hừm…nên ăn trái cây gì nhỉ?”
Chẳng qua lúc này Cổ Dục lại không có cảm giác đặc biệt gì. Hắn chỉ nghĩ là hai người này đi thì hắn lại tự do, tạm thời bọn họ hẳn là sẽ chưa quay lại đây đâu.
Hát vài bài đã khiến hắn khát khô cả cổ, có điều so với uống nước thì hắn lại càng thích giải khát bằng trái cây hơn. Bây giờ đã sắp tới cuối tháng sáu, tuy trái cây vùng Đông Bắc trưởng thành chậm hơn so với phía Nam, nhưng cũng đã có không ít thứ để ăn rồi.
Ngoại trừ dưa hấu, trong nhà Cổ Dục hiện tại còn có cherry và dâu tây. Mà bên cạnh chỗ trồng dưa hấu, hắn còn có một số cây dưa lê Hàn Quốc cũng đã chín.
Những ngày này hắn mỗi ngày ở trong nhà ăn trái cây phải nói là hạnh phúc đến quên cả trời đất.
“Vậy chúng ta ăn cherry nha!” Vỗ tay một cái, Cổ Dục dõng dạc tuyên bố.
“Được đó! Vậy chúng ta mau đi hái!” Nghe Cổ Dục nói có thể ăn quả này, Phùng Thư Nhân vốn là đang thèm thứ trái cây này lập tức xông xáo kéo theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đi hái. Về phần Cổ Vận cùng Cổ Dũng, bọn họ cũng không nán lại lâu, sau khi ăn xong thì cùng nhau về nhà.
Quả anh đào, tên tiếng anh là cherry, sinh trưởng nhiều nhất là ở Châu Mỹ đại lục. Sau này cũng xuất hiện ở một số quốc gia khác. Quả thường có vị ngọt, da bóng loáng, hương thơm dễ chịu, thịt mọng, ăn giòn ngọt, đậm đà, thuộc một loại với anh đào dại.
Cái này vốn không phải là do Cổ Dục sính ngoại, anh đào của chính nước mình trồng hắn cũng thích ăn, nhưng ăn vào lại không thỏa mãn bằng cherry Mỹ, độ ngọt cũng kém hơn một chút. Bây giờ cherry Mỹ ở trong nước đã được bán rộng rãi, tỉnh Sơn Đông, Liêu Ninh, Hà Nam, Hồ Bắc, Tứ Xuyên… các nơi đều bán. Giá tiền của nó so với vài năm về trước thì vẫn đắt như vậy.
Cái này thì ai cũng biết rồi, dù gì thì cherry cũng được coi là loại trái cây nhập khẩu cao cấp, được mệnh danh là nữ hoàng của các loài trái cây. Thậm chí ở một số thành phố lớn, nhiều người còn hô to câu: “Tự do cherry”(+)
(+)车厘子自由: Cụm từ “tự do cherry” là cách gọi mà thanh niên Trung Quốc dùng để chỉ mức độ tài chính của bản thân. Bởi cherry thật sự rất đắt, nhiều người than thở rằng dù tiền lương của họ vượt qua 10.000 nhân dân tệ nhưng lại không mua nổi cherry. Anh em có thể tra thêm câu chuyện đằng sau câu nói này trên google nhé.
Chẳng qua những thứ này lại chẳng ảnh hưởng tới Cổ Dục, bởi cherry của hắn đã sớm “tự do” rồi, hơn nữa còn “tự do” quá mức. Bởi vì trong nhà hắn cây cherry mỗi năm kết trái cũng phải hơn nửa tạ, đến lúc đó có quẳng bớt vào bãi cát bí mật cũng ăn không hết.
Những ngày gần đây, kể từ khi loại quả này kết trái, mấy người Phùng Thư Nhân lén ăn vụng không ít. Bây giờ có thể quang minh chính đại hái ăn, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Mấy người các cô ôm theo một cái rổ, rất nhanh bọn họ đã hái được 1kg cherry. Đang định bê vào rửa thì đột nhiên Cổ Tú Tú dừng lại, sau đó cẩn thận đào bới trong bụi cỏ dại dưới gốc cây, một lúc sau thì nhấc ra được một con gà con lông đen.
“Chú Dục, có gà con!” Thấy thứ mình tìm được chỉ là một chú gà con, Cổ Tú Tú lớn tiếng kêu lên.
“Hả? Gà con?” Nghe thấy vậy, vốn đang nằm ở trên ghế dài Cổ Dục giật mình ngồi dậy, tiếp đó hắn hướng ánh mắt về phía Vua Núi cùng những con gà hắc phong.
Tính thời gian có vẻ như bọn gà Hắc phong sớm nhất chắc cũng đang trong giai đoạn ấp trứng rồi. Dù gì thì Cổ Dục mỗi ngày ăn trứng cũng không nhiều, lúc mới đầu hắn còn sai Vua núi đi nhặt trứng về, nhưng sau này trong nhà hắn đồ ăn ngon chất đầy như núi nên hắn cũng lười ăn trứng gà.
Hắn ăn trứng gà cũng chỉ có lặp đi lặp lại mấy cách chế biến. Nếu không phải làm mì trộn tương đen thì cũng là canh rong biển trứng hoa, bằng không thì chính là cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi làm trứng xào cà chua, thật sự cũng không phải cách chế biến phức tạp gì.
Bây giờ nghĩ lại, những con gà kia chắc cũng phải ấp được kha khá, nở ra được nhiều gà con rồi chứ.