Món đầu tiên trên bờ chính là canh chim đa đa, Cổ Dục nuôi mấy con chim đa đa đã mấy tháng nay, đương nhiên hương vị khỏi phải nói là cực kỳ bá đạo.
Tiếp đó còn có món thịt dê hầm, thịt bò kho nồi đất, thịt bọc, súp thịt luộc, đậu phụ khô ớt chuông Đông Bắc, Địa Tam Tiên một món chay ở Đông Bắc, rau trộn, đậu đũa xào và cuối cùng là món thịt kho tàu hầm với đậu hũ.
Hai mươi món vừa súp vừa canh nhiều vô số, khi dọn lên bàn thì hai mắt của cha mẹ Cổ Dục như muốn rớt ra ngoài. Ngửi mùi thơm mà thôi, bọn họ cầm đũa nuốt nước miếng đã sắp nhỏ cả xuống.
“Nào! Mẹ ơi đến ăn cơm. À! Đúng rồi cha, con còn có ngâm rượu, là rượu cao lương ba mươi năm kết hợp với dược liệu trăm năm, cùng với nhân sâm hoang dã mấy chục năm. Kết hợp thêm đông trùng hạ thảo, để con đi lấy cho cha, hôm nay có chú Quốc Khánh nữa, ba chúng ta uống một chút nha. Thư Nhân, cháu đi vào trong tủ lạnh lấy nước đào ướp lạnh đi, mọi người cùng với mẹ tôi hãy uống cái này…”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, Cổ Dục khẽ mỉm cười. Đồ ăn đều đã làm xong, những thứ khác cũng phải đưa lên toàn bộ chứ!
“Tiểu Dục à, con tới đây mẹ hỏi con chút chuyện.”
Một bữa cơm trưa tương đối vui vẻ, ăn cho đến khoảng bốn giờ chiều mới tan tiệc. Những người khác cũng biết đây là tết lớn, Cổ Dục thấy bọn họ ở nhà ăn tết có chút vắng vẻ, cho nên mới gọi cùng tới nhà mình ăn một bữa cơm trưa.
Đã ăn xong cơm trưa thì bọn họ cũng đều đưa những đứa trẻ trở về. Đương nhiên trước khi đi thì Lâm Lôi và Lý Vân Vân, còn có Phùng Thư Nhân ở lại giúp Cổ Dục dọn dẹp sạch sẽ xong mới rời đi.
Rượu Cổ Dục ngâm cũng không quá nặng, không đến mức khiến người uống bị say. Mặc dù bây giờ nhìn cha Cổ Dục tương đối cao hứng, sắc mặt đỏ bừng nhưng trạng thái của ông cũng không phải là say rượu.
Mẹ Cổ Dục đưa cha hắn đi lên phòng ở lầu hai nghỉ ngơi một lúc, sau đó bà đi ra và gọi Cổ Dục đang ở tầng một lại. Lúc này hắn đang chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ vào buổi tối.
“Cha, mẹ, có chuyện gì sao?” Sau khi đi vào phòng, Cổ Dục nhìn cha hắn đang đắc ý ngồi bên giường vừa uống trà, vừa đăng bài trong vòng bạn bè của ông. Còn vẻ mặt của mẹ hắn thì lúc này đang nghiêm túc, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, cho nên lập tức hỏi.
“Tiểu Dục à! Là thế này… đừng trách mẹ lắm miệng, mẹ hỏi một chút. Con cùng với Lâm Lôi còn có Lý Vân Vân.... là quan hệ như thế nào?” Thấy Cổ Dục ngồi xuống, mẹ Cổ Dục không khỏi nhẹ nhàng huých cha hắn một cái, sau đó nhìn Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Quan hệ thế nào ạ? Chính là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi ạ.” Hắn nhìn mẹ mình, đầu tiên là có chút sững sờ, tiếp đó thì lập tức nghĩ ra điều gì đó, thế là hắn không khỏi có chút kỳ quái với câu hỏi của bà.
“Mẹ! Có phải là mẹ đã suy nghĩ nhiều quá hay không?”
Không thể không nói, không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ hắn cũng biết, Cổ Dục đoán chừng là không có khả năng cùng Phùng Thư Nhân phát sinh chuyện gì. Cho nên hỏi cũng là hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Dù sao Phùng Thư Nhân vẫn chưa phải là người trưởng thành về mặt pháp lý. Cổ Dục làm sao đến nỗi mất trí như vậy?
“Khụ, ừm! là mẹ đã nghĩ nhiều rồi. Hai cô gái này đúng là tướng mạo nhìn rất xinh đẹp, tính cách cũng vui vẻ. Nếu như không phải đã gả cho người khác, quả thật đúng là cũng không tệ...” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, mẹ Cổ Dục không khỏi đỏ mặt lên, sau đó có chút lưỡng lự nói.
“Được rồi! Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng không phải như mẹ nghĩ. Mẹ cũng không nghĩ một chút, Lâm Lôi năm nay còn nhỏ hơn con hai tuổi sao? Con bé Phùng Thư Nhân kia có thể là cô ấy sinh được sao?” Nhìn mẹ mình, Cổ Dục cũng cười ha hả nói.
“Con bé tên Lưu Phi Phi kia thì sao?” Thấy Cổ Dục nhắc đến hai người này, mẹ Cổ Dục cũng tò mò hỏi.
“Lý Vân Vân cũng không phải mẹ ruột con bé. Hơn nữa con còn nghe được, thật ra các cô ấy còn không có… ưm… thân mật với đàn ông đâu.” Nhìn ánh mắt tò mò của mẹ mình, Cổ Dục cũng nhỏ giọng nói.
Thật ra thì chuyện này tại thôn Cổ gia xem như cũng không phải là chuyện bí mật, không ít người biết chuyện này, nhưng mà có tin hay không lại là một chuyện. Tuy nhiên tin tức này Cổ Dục biết được quả thật là tin chính xác. Dù sao thì ngày đó ở hồ bơi, lời này cũng là do chính miệng hai cô ấy nói ra, Cổ Dục chỉ là nghe trộm được.
“Còn có chuyện như vậy ư?” Nghe những lời Cổ Dục vừa nói xong, mẹ Cổ Dục càng thêm tò mò. Cổ Dục đành phải đem chuyện Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói lại một lần thật đơn giản cho bà nghe.
Khi mẹ Cổ Dục nghe được chuyện của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bà cũng không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù mẹ Cổ Dục tuy nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, bà nói năng có chút chua ngoa. Thế nhưng biết được cuộc đời người khác bi thảm như vậy, bà cũng có chút mềm lòng.
Lý Vân Vân đã kết hôn rất nhiều lần, gia đình chồng xảy ra chuyện trước khi cô được gả đến. Sau đó lấy người chồng hiện tại cũng xảy ra chuyện. Nếu đổi sang những người phụ nữ khác, có thể đã sớm đi tìm hạnh phúc của mình, ai còn đi quan tâm đ ến Lưu Phi Phi? Nhưng cô ấy thì lại quan tâm.
Mà Lâm Lôi cũng như vậy, mười sáu tuổi bị người cha mê bài bạc bán cho một tên đầu đường xó chợ để làm vợ, ngày cưới thì chồng bỏ trốn rồi chết ở bên ngoài. Trong bảy năm này cô phải hầu hạ cha mẹ chồng, mặc dù chỉ mới gặp có một lần, tiếp đó lại chăm sóc Phùng Thư Nhân nuôi lớn tới bây giờ.