Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 295

“Ồ!”  

Vốn dĩ Cổ Dục chỉ định tới đây ngồi một chút rồi đi, dù sao trong nhận thức của hắn thì những chỗ như quán bar hay cửa hàng giá rẻ là những nơi rất ồn ào.  

Nhưng hắn không ngờ chỗ mà Trịnh Hưng tìm được này thật sự rất khác.  

Quán bar mà Trịnh Hưng tìm được là cái loại phong cách đồng quê, không quá ồn ào, không có nhạc điện tử, không có DJ. Sau khi đẩy cửa bước vào căn phòng được bày trí bằng đồ gỗ, cảm giác giống như mình đang ở trong phim cao bồi miền Tây của nước Mỹ. Có một cái quầy bar cực lớn, bên cạnh là rất nhiều bàn rượu, ở xa là chỗ chơi phi tiêu và đánh bi-a. Chính giữa là một sân khấu nhỏ nhưng không có dàn nhạc, mà lúc này ở trên đó có một cô gái người Nga với mái tóc dài màu vàng óng đẹp mắt đang hát nhạc RB.  

Hoàn cảnh lúc này không giống với tưởng tượng của Cố Dục cho lắm.  

“Anh Khổng đã nói với tôi rằng anh Dục không thích nơi quá ồn ào, ở đây không tệ đấy chứ?” Thấy Cổ Dục đang nhìn vào bên trong quầy rượu, Trịnh Hưng cười nói.  

“Ừm, cũng không tệ lắm, đi thôi! Chúng ta qua bên kia uống một ly nào.” Lúc này Khổng Hạo Văn cũng cười, kéo hai người đi đến quầy bar ở bên kia.  

Bọn họ vừa ngồi xuống đã có phục vụ tới hỏi bọn họ muốn uống gì.  

Cổ Dục liếc mắt nhìn, phần lớn rượu ở nơi này là rượu Tây, nhiều nhất là các loại rượu Vodka của Nga. Rượu của Trung Quốc cũng có nhưng lại không nhiều, hơn nữa chất lượng cũng không tốt cho lắm, trên cơ bản là loại rượu xái, hay Bắc Đại Thương…  

Cho nên Cổ Dục liếc nhìn về phía hàng bia, nhưng bia cũng chia thành rất nhiều loại.  

Bia đen và bia trắng là loại mà khách thích uống nhất.  

Nhưng Cổ Dục không thích hai loại này, bia đen là bia chưng cất từ lúa mạch nướng, có vị caramen của thiên nhiên, rất giống vị cà phê. Thậm chí có không ít hàng nội địa nhái bia đen, lấy cà phê đổi thành bìa.  

Cổ Dục không rõ làm sao để làm ra bia trắng, nhưng uống nó giống vị rượu Tây, hắn không thích cho lắm.  

Hắn thích uống bia bình thường hơn những loại kia, đúng lúc bây giờ là mùa hè nên ở đây có bia dinh dưỡng cũng chính là bia tươi, Cổ Dục lập tức yêu cầu một bình lớn.  

Vừa gọi xong rượu, đám người Cổ Dục cũng gọi một ít đồ nhấm.  

Nào là đậu tương, thịt bò khô, củ lạc các loại, thích hợp để nhấm nháp lúc uống rượu.  

Bọn họ vừa nói chuyện hôm nay, vừa nói chuyện ngày mai, không thể không nói dạng quán bar này đúng là một nơi tốt để thư giãn.  

Không bao lâu sau Cổ Dục đã uống cạn sạch bia tươi, rồi mỗi người bọn họ lại gọi thêm mỗi người một bình, tiếp tục ngồi ở đó uống.  

Rất nhanh đã nói xong chính sự, dù sao Cổ Dục đã từng nghe Khổng Hạo Văn nói qua, ngày mai hắn chỉ cần đi đến chọn xong xe là được rồi.  

Do đó nói chuyện được một lát, Khổng Hạo Văn và Trịnh Hưng nhìn thấy bàn bi-a bên cạnh không có ai nên muốn đi đánh một ván. Khi còn đi học, thần kinh vận động của Cổ Dục cũng không tệ, hắn thường chơi bóng rổ, đá banh, đánh bóng chuyền, tennis, cầu lông. Thậm chí cả bóng chày, khúc côn cầu, bóng bầu dục hắn đều hiểu một chút, hoặc là chơi game của các môn thể thao này hoặc là xem trên tivi.  

Nhưng trời sinh hắn không quá hứng thú với môn bóng bàn và bi-a hắn cũng không chơi tốt.  

Cho nên lúc hai người họ muốn chơi, Cổ Dục không có ý định đi theo mà ngồi tại chỗ uống chút bia, nghe chút nhạc cũng là không tệ.  

Nhưng trong lúc hắn ở đó uống rượu nghe nhạc, đột nhiên có một làn hương thơm bay tới. Sau đó một cô gái tóc vàng mắt xanh ngồi xuống ở bên cạnh Cổ Dục.  

Thấy có người tới, Cổ Dục còn cố ý ngồi nhích sang bên cạnh để nhường chỗ, từ đó có thể thấy là Cổ Dục đang thất thần. Nếu đổi lại là những tên trăng hoa lão luyện, không biết chừng còn chủ động tiến đến, làm sao có thể tránh ra được.  

“Chào anh chàng đẹp trai.” Nhìn thấy Cổ Dục nhích sang bên cạnh, lông mày của cô gái tóc vàng nhíu lại một chút. Tiếp đó cô khẽ chớp mắt, chủ động nói chuyện với Cổ Dục.  

“Hả? Đang nói chuyện với tôi sao?” Nghe được lời nói của cô gái này, Cổ Dục chỉ mình rồi nghi hoặc hỏi.  

“Đúng vậy! Có thể mời tôi uống một ly không?” Thấy Cổ Dục nhìn lại, cô gái mỉm cười rồi bày ra vẻ mặt quyến rũ nói.  

“Tôi không quen cô, sao phải mời cô uống rượu?” Nghe cô gái nói như vậy, Cổ Dục hơi thắc mắc nhìn cô, đây là tình huống gì? Mệnh đào hoa tới rồi sao?  

Lúc này hắn cũng nhận ra cô gái này chính là người hát nhạc RB ở trên sân khấu khi nãy.  

“Ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ không ăn thịt anh, anh mời tôi uống rượu chúng ta mới có thể tiếp tục trò chuyện chứ, trừ phi.. Anh không muốn làm quen với tôi?” Nhìn Cổ Dục, cô gái nghiêng về phía trước rồi chủ động nói tiếp.  

Không thể không nói cô gái này rất xinh đẹp, mắt to, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn vô cùng gợi cảm. Nếu muốn chấm điểm thì giá trị nhan sắc của cô ấy chắc phải chín mươi lăm điểm trở lên. Hơn nữa thân hình khá tốt, nhất là bây giờ đang là mùa hè nên ăn mặc vô cùng mát mẻ.  

Phía trên là chiếc áo rộng lộ vai, phía dưới là chiếc quần ngắn, nhất là khi cô ấy nghiêng về phía trước một chút, phong cảnh bên trong áo lót đều phô bày trước mặt Cổ Dục.  

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Cổ Dục không nhịn được mà hơi ngửa ra sau một chút.  

“Không muốn.” Cổ Dục lắc đầu nhìn cô gái này, vẻ mặt nghiêm túc nói.  

“Ha ha, anh đúng là vui tính! Anh không thường tới những nơi giống như vậy à! Anh không đi bắt chuyện với con gái, con gái tới bắt chuyện với anh thì anh còn thật thà như thế?” Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục, cô gái không nhịn được vỗ quầy bar nở nụ cười, lâu lắm rồi cô chưa từng thấy chàng trai nào thú vị như vậy.
Bình Luận (0)
Comment