Ngay sau đó, Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình cùng nhắn tin cho Cổ Dục hẹn dịp nào đó có thể đến chụp ảnh và nhảy vũ đạo bên chiếc xe. Dù sao đây không phải là việc to tát gì nên Cổ Dục cũng không từ chối.
Buổi tối, Cổ Dục cùng Cổ Tấn và Khổng Hạo Văn ăn một bữa thật đã, tất nhiên là không thể thiếu rượu rồi. Nhưng mà Khổng Hạo Văn không thể uống vì gã còn phải lái xe về nhà nữa. Nên hắn ta chỉ có thể ở một bên nhìn Cổ Tấn uống rượu với Cổ Dục, còn bản thân thì ở một bên ăn tôm hùm đất mà Cổ Dục cố ý nấu cho hắn, trong lòng thì không ngừng cảm thán và hâm mộ hai người này.
"Các chú đừng ăn nữa! Để lại một ít để tôi mang về làm mồi nhậu. Không thể không nói, bởi đường xa cộng thêm việc nếu nghỉ việc sẽ khiến cho ông già tôi tức giận mà đánh chết tôi, thì có lẽ tôi đã chạy đến thôn này để thuê nhà ở từ lâu rồi!”
Nhìn dáng vẻ Cổ Dục và Cổ Tấn ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, Khổng Hạo Văn vẻ mặt lộ vẻ khó chịu nói.
Nghe gã ta nói vậy, Cổ Dục và Cổ Tấn đều bật cười. Nhưng mà bọn hắn quả thật không ăn tiếp nữa, chừa lại khoảng hơn hai kí tôm cho Khổng Hạo Văn đem về làm mồi nhậu.
Khi Cổ Tần và Khổng Hạo Văn ra về, thì Cổ Dục cũng đi lên lầu đi ngủ.
Một đêm yên bình không xảy ra chuyện gì cũng trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục thức dậy, việc đầu tiên mà hắn làm không phải là đi câu cá. Mà chính là nằm ở trên lầu hai nhìn xuống dưới sân, ngắm nhìn 5 chiếc xe của hắn. Mà nói đúng hơn là ngắm nhìn 4 chiếc xe mới mà hắn vừa tậu được.
Bốn chiếc xe mà hắn đã mua giống như món đồ chơi mới được hắn yêu thích vậy, bây giờ chính là thời điểm hắn thích ý nhất.
"Tí nữa phải lái xe đi ra ngoài dạo một vòng mới được." Cổ Dục vỗ tay một cái cười ha hả rồi quyết định hành trình hôm nay. Sau đó hắn xuống dưới nhà đi câu cá rồi chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân tới thì Cổ Dục dẫn theo Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau lên xe mới, bọn họ bắt đầu chuẩn bị chạy thử mấy chiếc xe này.
Đương nhiên, Cổ Dục đã dự định trước nơi hắn muốn đi. Đầu tiên là đi dạo trong thôn một vòng để kiểm tra hiệu ứng giảm xóc cùng với độ cao của gầm xe. Sau đó là chạy một vòng trên đường cao tốc là xong.
Vừa đến giữa trưa, Cổ Dục dẫn theo ba cô gái đi thử bốn chiếc xe mới một chút.
Trong bốn chiếc xe này thì lúc lái chiếc G6x6 mang đến cảm giác tốt nhất, động cơ lái êm tai, mã lực đủ mạnh, giảm xóc siêu tốt. Khi chạy nó ở đường gập ghềnh như đang chạy trên mặt đường bằng phẳng vậy. Nhưng mà nói đến độ thoải mái nhất thì vẫn là chiếc GMC kia.
Dù sao cũng là xe chuyên dụng để ‘yếu nhân’ nên mấy cái ghế ngồi trên xe đúng là cực kỳ thoải mái và dễ chịu.
Mà thứ tự của Cullinan với Lamborghini URUS thì xen giữa hai cái xe kia. URUS có tốc độ, lực gia tốc, lực bộc phát nhanh hơn và mạnh hơn. Thế nhưng tính thoải mái, ổn định lại không bằng chiếc Cullinan. Ghế ngồi của chiếc Cullinan so với chiếc GMC đúng là kém hơn một chút, nhưng mà ngồi vào cũng rất thoải mái. Hơn nữa chiếc xe này có không gian rất lớn, độ ổn định khi lái xe rất cao, đồng thời độ cách âm của xe cũng cực tốt. Không thể không nói đúng là tiền nào của nấy.
Thời gian bận rộn lúc nào cũng trôi qua nhanh và thời gian rảnh rỗi cũng vậy.
Từ lúc Cổ Dục mang xe trở về nhà thì thời gian còn lại hắn tạm thời không có việc gì để làm.
Mỗi ngày hắn đều câu cá vào buổi sáng, tiếp đó thời gian còn lại thì hoàn toàn tự do. Đôi khi hắn sẽ lái xe ra ngoài dạo một vòng, dù sao cái cảm giác mới mẻ và hứng thú với mấy chiếc xe mới này vẫn còn.
Có lúc Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm sẽ đến đây ăn chực, có đôi khi là cụ Tống cũng sẽ tới đây ăn. Hoa của ông cụ cuối cùng cũng không sống được, nhưng ông cụ cũng không có quá đau lòng. Bởi vì, khi hoa của ông ấy chết, mặc dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cũng nhờ vậy mà gông cùm xiềng xích buộc ông phải ở nhà cuối cùng cũng kết thúc. Bây giờ ông cụ có thể thoải mái đến nhà Cổ Dục chơi và ăn uống.
Thế là ngày thứ hai sau khi mấy cây hoa kia lụi tàn thì đã thấy ông cụ chạy sang nhà Cổ Dục ăn chực. Cùng đi theo còn có Tống Mính, trước đây Cổ Dục cảm thấy cô gái này rất có phong thái ngự tỷ. Thế nhưng gần đây cô ấy cũng đã trở thành một Toriko chính hiệu (manga Nhật Bản giả tưởng về một thế giới chỉ phiêu lưu và ăn uống, đọc giả có thể tìm xem). Chỉ cần cụ Tống tới là cô ấy cũng sẽ đi cùng, mỗi lần tới là ăn ké cơm trưa và sau đó sẵn tiện ăn ké luôn cả cơm tối. Sau khi ăn xong cơm tối thì mới chịu đi về.
Mà Cổ Dục đối với việc này cũng không cảm thấy có gì to tát, cùng lắm là thêm hai đôi đũa thôi mà. Hơn nữa đợt thu hoạch lá trà đầu tiên ở trong không gian cũng sắp đến. Lúc đó còn phải nhờ cụ Tống rang giúp hắn nữa.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua hết một tuần.
Trong nháy mắt đã tới tháng bảy, tháng bảy mới chính là tháng bắt đầu mùa hè ở Đông Bắc. Cho dù chỗ của hắn nằm gần phía Bắc của dãy Đại Hưng An thì nhiệt độ nóng nhất trong ngày cũng phải hơn ba mươi độ. Nhưng mà nhiệt độ buổi sáng sớm và chiều tối thì sẽ mát mẻ hơn, sáng sơm nhiệt độ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu độ còn buổi tối nhiệt độ cũng giống vậy.
Nhiệt độ ngày đêm ở Đông Bắc chênh lệch rất lớn. Cho nên sáng với tối ở Đông Bắc không cần mở điều hoà, buổi trưa là lúc trời nóng nhất mới cần mở thôi.
Nhà Cổ Dục cũng như vậy, sáng với tối không cần mở điều hòa. Hôm nay cũng vậy, chỉ đến khi ăn cơm trưa hắn mới mở điều hòa lên một chút.