Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 321

Một trăm hai mươi lăm ký trà, đương nhiên ngày hôm nay không thể nào rang xong, nhưng mà cũng đã rang xong một số lượng lớn. Hôm nay lúc trở về thì trời cũng đã tối muộn, ông cụ Tống cũng đã rang được ba nồi. Những là trà kia cũng đã rút lại còn một phần tư, rang thêm hai ngày nữa có lẽ cũng sẽ xong việc.  

Mà buổi tối hôm nay, ông cụ Tống ăn cơm tối xong thì cầm điện thoại di động trò chuyện với mấy ông bạn già, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Tống Mính cũng lấy ra điện thoại gọi cho cha của cô.  

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia truyền đến thanh âm uy nghiêm của cha cô.  

“Alo! Mính Mính, có chuyện gì không?” Nhìn thấy điện thoại là con gái mình gọi tới, cha Tống Mính sau khi nhận điện thoại lập tức hỏi.  

“Cha! Là thế này, bên con phát hiện một cơ hội kinh doanh. Cha còn nhớ lúc trước con có gửi cho cha một ít trà không?” Nghe được giọng nói của cha, Tống Mính cũng trực tiếp đi vào vấn đề  

"Con nói là loại trà có thể so sánh với Đại Hồng Bao và Long Tĩnh Ngự Tiền Thập Bát đó sao?” Vừa nghe Tống Mính nói, cha cô lập tức nhớ ra. Sau đó nhanh chóng đáp lời.  

“Vâng! Chính là loại trà kia, chủ nhân của loại trà này cũng chính là Cổ Dục. Cậu ấy đã tiến hành trồng số lượng lớn, hôm nay con và ông nội vừa mới gom được hơn 125kg trà tươi từ nhà cậu ấy. Ông nội mới vừa rang ba nồi trà xong, lúc này đang khoe khoang với mấy người bạn của ông. Hơn nữa, theo lời Cổ Dục nói, sau này mỗi tháng số lượng trà tươi cũng không thấp hơn số lượng hôm nay.”  

“Cái gì? Làm sao có thể, loại trà cấp bậc cao như thế này cũng chỉ có loại trà Long Tĩnh mới có thể, hơn nữa còn là mỗi tháng đều có sao?” Tống Mính vừa dứt lời, ở bên này cha của cô lập tực lộ vẻ mặt khiếp sợ, khẽ thốt lên.  

"Cha! Bí mật của vị họ Cổ này rất nhiều, hôm nay con mới biết cậu ấy còn là bậc thầy về thư pháp nữa đó. Trình độ thư pháp của cậu ấy, thậm chí không thua kém gì ông Trần Vĩnh Khang. Ông Trần Vĩnh Khang còn cố ý thông qua ông nội để mua của Cổ Dục 6 chữ, còn ra giá 500 ngàn cho 6 chữ này, thế nhưng cậu ấy vẫn không bán. Cho nên, theo con nghĩ là chúng ta cũng đừng nên hỏi cậu ta nhiều làm gì, theo ý nghĩ của con thì chúng ta cứ dựa theo lời của cậu ấy mà nắm lấy cơ hội này.” Nghe thấy cha mình thốt lên vẻ khiếp sợ, không biết vì sao trong lòng Tống Mính lại có một chút vui thích. Giống như là Cổ Dục làm cho người khác khiếp sợ thì cô cũng vui vẻ theo.  

“A! Xin lỗi, là cha vô ý quá. Quả thật, vị này không phải là người bình thường, nếu như mỗi tháng đều có thể cung cấp loại trà có phẩm chất cao thế này, vậy thì cũng chỉ có duy nhất một khả năng. Đó chính là hắn ở khắp nơi trên thế giới, mỗi nơi tìm được một vài cây trà cực phẩm, hơn nữa còn có kỹ thuật trồng trọt cực kỳ tiên tiến. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo cung ứng mỗi tháng loại trà có cập bậc như trà Long Tĩnh Ngự Tiền Thập Bát, nhưng mà nếu là như vậy thì thế lực của cậu ta cũng rất lớn, vậy hắn đâu cần trồng trà làm cái gì?”  

Ở bên kia điện thoại, cha của Tống Mính không khỏi lau mặt một cái. Sau đó trong đầu bắt đầu ‘nhảy số’ cố gắng giải thích nguyên nhân Cổ Dục có thể làm được như vậy, nhưng sau khi nghĩ nát óc thì ông lại tiếc nuối. Nếu Cổ Dục thật sự có thế lực lớn như vậy, vậy tại sao hắn không ra nước ngoài xưng vương xưng bá đi?  

Sống trong một ngôi làng nhỏ để làm cái gì chứ?  

“Cha! Chúng ta không nên phỏng đoán suy nghĩ của những vị cao nhân ẩn thế kia nữa làm gì.”  

“Đúng đúng đúng! Vừa nói xong ha ha, nhưng mà cha càng ngài càng cảm thấy hứng thú với tên nhóc này. Lúc Trung Thu cha sẽ quay về một chuyến, đến lúc đó đi xem tên nhóc ẩn thế cao nhân này. Việc kinh doanh loại trà này con cứ toàn quyền phụ trách, không có vấn đề gì chứ.” Nghe Tống Mính nói, bên kia cha của Tống Mính cũng nở nụ cười rồi đáp lại.  

“Không thành vấn đề! Con đã tính qua, loại trà có phẩm chất cao thế này chúng ta cứ dựa theo giá cả cao nhất mà bán. Giá có thể bán ra từ 2,3 triệu đến 2,5 triệu cho nửa ký là thông thành vấn đề. Ý nghĩ của con chính là trà xanh chủ yếu là bán trong nước, hồng trà thì có thể bán ra nước ngoài. Bên kia chúng ta có thể bán giá cao hơn, còn bên này con sẽ thu mua với giá 2,05 triệu, như vậy thì vẫn còn không gian lợi nhuận cho chúng ta.”  

Nghe được lời nói của cha, Tống Mính cũng đem kế hoạch trong lòng mình ra nói thẳng.  

Nghe Tống Mính nói như vậy, cha cô cũng tán thành đáp lại một tiếng.  

Trong mắt cha cô, chiến lược của cô là không có vấn đề, bởi vì Tống Mính dù sao cũng là thiên tài. Mặc dù là một thân con gái, nhưng cha cô vẫn lựa chọn tin tưởng. Chờ đến khi bọn họ già thì có thể đưa Tống Minh lên đứng đầu họ Tống cũng không có vấn đề. Nhưng mà, chính vì con gái ông quá thông minh, không chịu nghe theo lời người trong nhà sắp xếp, khiến cho người ta có chút nhức đầu. Ngoài trừ cái đó ra thì Tống Mính có thể nói là một người hoàn mỹ.  

Mà Lúc này Cổ Dục cũng không biết, lá trà của hắn đều đã được định giá, chuẩn bị bán ra thị trường. Hiện tại hắn đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, thuận tiện buôn dưa lê…  

Lúc này trong nhóm chat của Cổ Dục rất náo nhiệt, nhưng cũng rất cẩu huyết.  

Nhóm này là nhóm bọn họ lập ra hồi còn học cấp 2, ngoại trừ lúc bình thường để cho những người giả vờ khoe khoang ra, hầu như không có bất cứ người nào sủi bọt.  

Nhưng mà hôm nay quần chúng ăn dưa trong nhóm này rõ ràng không phải như lúc bình thường.
Bình Luận (0)
Comment