Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 377

Chương 393: Mè đầu to  

             "Đúng vậy, nó tên là Đinh Tứ Hỉ. Hôm nay không phải nó đánh cược câu cá với mấy tên nhóc thôn cậu sao, nhưng nó không biết câu cá nên mới kéo tôi đi qua. Có điều cậu cũng biết, cha mẹ tôi có quan hệ với nhà của tên nhóc này, không đến không được!”. Nhìn Cổ Dục, Đinh Quang lắc đầu thở dài sau đó mang theo vẻ bất lực nói.  

             Chuyện này thực ra cũng bình thường, ở quê từ xưa đến nay luôn có tình trạng trọng nam khinh nữ. Đặc biệt ở vùng Đông Bắc có câu ‘lão nhi tử đại tôn tử, lão đầu lão thái thái mệnh căn tử.’ (ý là ông bà trong nhà luôn quý con trai trưởng và cháu trai trưởng hơn)  

             Đinh Tứ Hỉ này chính là cháu trai trưởng của nhà họ Đinh, thường hay ở trong nhà quậy phá, chỉ muốn đi câu cá mà phải lôi cả chú Hai của nó đến hộ tống.  

             "Anh mà không đi theo, có nước bị chửi sấp mặt ha ha. À, đúng rồi! Trại chăn nuôi của anh gần đây thế nào, bây giờ vẫn còn bận rộn không?” Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Đinh Quang, Cổ Dục không khỏi cảm thán nhưng cũng không nhịn được mà vui vẻ trò chuyện, tiếp đó lại nói việc nhà cùng với Đinh Quang.  

             “Gần đây trang trại đã được tăng cường lên rồi, nên không còn bận rộn như trước nữa.” Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Đinh Quang cũng mỉm cười trả lời hắn.  

             Đinh Quang chủ yếu nuôi ếch rừng, kế đó là Phi Long.  

             Phi Long nghe thì có vẻ cao xa, nhưng thật ra nó là chính là chim đa đa. Nuôi thứ này không khác gì nuôi chim trĩ, chỉ khác là không thể nuôi nhốt. Cho nên chỉ còn cách là rào lại cả ngọn đồi để nó không bay ra ngoài là được, đồng thời cũng cần phải đề phòng một chút mấy con thú săn mồi như chồn, rắn… là được.  

             Về cơ bản chỉ cần cho nó ăn hai hoặc ba lần trong một ngày, chủ yếu là chúng phụ thuộc vào số lượng côn trùng ở khu vực xung quanh. Nếu có quá nhiều côn trùng, ví dụ như mùa hè như bây giờ cho chúng ăn hai lần một ngày là đủ. Vào mùa xuân và mùa đông không có côn trùng thì cho chúng ăn ngày ba lần, đồ ăn cũng không phức tạp, có thể là thức ăn thừa, cơm thừa, lá rau, vỏ dưa, vân vân... những thứ này đều được, Cổ Dục cũng nuôi bọn này cho nên hắn cũng biết rõ.  

             Còn về ếch rừng, Cổ Dục cũng nuôi nhưng hắn nuôi nó bằng nước giếng, cho nên không có gì để trao đổi kinh nghiệm. Nước giếng của hắn không có thứ gì mà nuôi không được.  

             Nhưng mà Đinh Quang muốn nuôi thì phức tạp hơn nhiều.  

             Nhưng mà dù sao thứ này cũng sống trong rừng, đối với chúng điều quan trọng nhất chính là nhiệt độ và độ ẩm, hiện tại vẫn đang là mùa hè, Đinh Quang không cần canh chừng nhiệt độ, chỉ cần giữ độ ẩm là được, cho nên bây giờ Đinh Quang mới có thời gian mà đi câu cá thế này.  

             Trong khi trò chuyện, Cổ Dục và Đinh Quang cũng lắp ráp xong cần câu của họ, hai người hất cần câu lên quăng lưỡi câu xuống nước.  

             Cổ Dục dùng tổng cộng hai chiếc cần câu, một chiếc dài và một chiếc ngắn. Chiếc dài thì dành để câu cá lớn ở giữa sông, chiếc cần ngắn hơn thì để câu cá nhỏ gần bờ.  

             Tuy nhiên, khi cần câu vừa mới buông xuống, hai đám nhóc rắm thối vốn dĩ còn chơi đùa xung quanh. Lúc này lập tức bu lại rồi bắt đầu kêu gào.  

             “Cố lên, cố lên, cố lên!”  

             “Đi, đi, đi ra chỗ khác chơi, không ai câu cá mà đứng ở trên kêu gào như vậy cả, làm như vậy sẽ làm cá sợ chạy hết mất.” Nghe thấy tiếng cổ vũ ồn ào chói tai của bón nhóc, Cổ Dục không thể không phất tay đuổi bọn chúng đi, bọn nhóc này chỉ giỏi làm loạn mà thôi.  

             Có thể lúc này ai đó sẽ nói rằng hò hét cổ vũ cũng không sao, bởi vì cá không nghe được âm thanh. Nếu ai đó nói điều này thì người này là một gã ngoài nghề thực thụ, một gã không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu biết.  

             Cá mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng cơ thể chúng có thể cảm nhận được sóng rung trong nước. Sau khi âm thanh truyền vào mặt nước thì rung động sẽ lan truyền, điều này đương nhiên ảnh hưởng đến việc câu cá. Loại kiến thức này chỉ cần học đến tiểu học là không thể không biết.  

             Sau khi đuổi mấy đứa nhóc này đi chơi, Cổ Dục và Đinh Quang cũng bắt đầu câu lên cá, nhưng bọn chúng đều là cá nhỏ. Một số con cá tuyết, cá lòng tong, cá bống tượng, vài con cá diếc nhỏ, cá chép nhỏ, cá trê… Đám cá này sau khi được câu lên đều bị Cổ Dục và Đinh Quang ném trở lại sông. Mấy con cá nhỏ này đều là tài nguyên trên sông, câu cá cũng không phải là đánh cá, không cần thiết phải bắt hết mấy con cá nhỏ này. Trong lúc câu cá, hai người vừa câu vừa trò chuyện.  

             Mấy đứa nhóc ở bên kia cũng đã chơi lại với nhau rồi. Trẻ con chính là vậy đấy, giây trước còn có thể đánh nhau long trời lở đất, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây sau thì chúng có thể lại chơi với nhau như những người bạn tốt. Và rồi có thể mọi chuyện sẽ lại bắt đầu trong vài phút nữa.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment