Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 449

Chương 465: Nhìn trong đêm  

             Nhưng mặc kệ như thế nào, một cơn bão sắp tới đột nhiên biến mất ở chân trời thì đối với Cổ Dục mà nói đều là kết quả tốt nhất. Lúc này, hắn lập tức đứng lên. Nấu cơm sao? Đây là chuyện nhỏ!  

             “Em muốn ăn cua xanh.”  

             “Không thành vấn đề!”  

             Nếu Tống Mính đã gọi đồ ăn, vậy Cổ Dục tự nhiên cũng không có gì để nói, hắn lập tức đi lên lầu hai vớt mấy con cua bùn xuống. (cua xanh: loại cua biển mình hay ăn)  

             Cua xanh thuộc về loại cua biển có mai hình thoi, thế nhưng so với cua biển sống trong đại dương thì khả năng bơi lội của loài cua này không tốt bằng.  

             Chúng sống chủ yếu trong các bãi biển có bùn, rừng ngập mặn hoặc đầm lầy trong vùng có thủy triều lên xuống, chính xác là chúng sống quá bẩn.  

             Cho nên, loại cua này thường có ký sinh trùng các loại, ngay cả khi không có thì chúng cũng không quá sạch sẽ, cơ thể sẽ mang một số loại vi khuẩn khác.  

             Đồng thời bởi vì sinh hoạt trong bùn, nên loại cua này thịt của nó có một mùi lạ, có mùi thối cho nên có một số người không thích ăn nó.  

             Nhưng loại cua này cũng hoàn toàn không phải là không có chút ưu thế, loại cua này có ưu thế lớn nhất chính là gạch vàng của chúng.  

             Chúng là một loài cua biển có giá tốt nhất trong các loại cua biển, giá cả có thể dễ tiếp nhận, cho nên một số người không thích ăn gạch vàng thì cũng thích ăn thịt của loại cua này.  

             Đương nhiên cua của Cổ Dục cũng không phải là loại cua bình thường. Cua của hắn đều có trọng lượng hơn 2,5 kg, nếu như không phải nó có mai màu xanh đen thì có lẽ đã bị nhầm là cua hoàng đế rồi.  

             Mà đối với việc giải quyết mùi hôi của loại cua này, kỹ thuật cũng rất đơn giản.  

             Bởi vì lúc chúng ăn thức ăn thì sẽ thường xuyên đem một ít bùn cát ăn vào trong bụng, cho nên khi sơ chế phải đem phân và nội tạng làm sạch sẽ là được. Đương nhiên, vỏ ngoài cũng phải làm cho sạch thì sẽ không còn mùi hôi.  

             Quan trọng nhất là loại cua này không thể ăn sống, bởi vì có ký sinh trùng cho nên chỉ có thể đem đi nấu chín mà thôi.  

             Cổ Dục cầm ba con cua xanh đi vào phòng bếp và bắt đầu bận rộn.  

             Ba con cua lớn này một con thì hấp, một con thì dùng hành gừng xào một con, con còn lại thì dùng để kho. Ngoại trừ bà con cua xanh ra thì có những thứ khác, đương nhiên hắn cũng làm thêm không ít món.  

             Nhiều như rừng các món ăn được bày ra, buổi trưa có tổng cộng 8 món ăn, hơn nữa còn có rất nhiều. Nhìn xem một bàn đầy đồ ăn, mấy cô gái Tống Mính đều ngẩn ra. Vì sao cái tên này lại làm nhiều món ăn như vậy chứ.  

             May mắn là trong nhà có nhiều động vật, thức ăn thừa cũng không sợ, bằng không thì coi như sẽ lãng phí mất.  

             Buổi trưa ăn cơm xong, năm người Cổ Dục ở trong phòng khách ngồi xem TV, cùng nhau chơi game. Không biết vì sao, mặc dù hôm nay bọn họ không đi ra ngoài, nhưng mà từ lúc Tống Mính đến thì trong nhà này thật sự có cảm giác giống như là nhà.  

             Lúc buổi tối, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều trở về nhà. Dù sao thì chính cung cũng đã về rồi, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.  

             Đương nhiên buổi tối Tống Mính cũng sẽ ngủ lại nhà của Cổ Dục.  

             Một đêm không có gì xảy ra, đúng là không có chuyện gì để nói. Bởi vì nói ra sẽ vi phạm lệnh cấm, cho nên chỉ có thể nói là một đêm không có chuyện gì xảy ra.  

             Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.  

             Sau khi ăn xong buổi sáng rồi thể hiển cử chỉ yêu đương, lúc này Tống Mính cũng lái xe rời đi.  

             Mà lúc này Cổ Dục cũng đi đến trại cá, dù sao mấy ngày nay hắn cũng chưa có đi qua. Tiếp đó hắn đem mấy ngày nay đồ vật được câu lên và chứa trong bể cá trong không gian ra ngoài. Thế nưng để cho hắn bất ngờ chính là lại nhìn thấy một cái bảo rương màu vàng chợt loé lên.  

             “Cái này có lẽ là sáng nay được câu lên?” Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với bảo gương, trong nháy mắt bảo rương kia cũng hoá thành một vệt sáng chui vào trong đầu của hắn.  

             Được nha, vậy mà lại câu được kỹ năng? Xem ra cũng không tệ!  

             Sau khi Cổ Dục cẩn thận nghiên cứu một chút thì phát hiện cái kỹ năng này xem ra cũng được!  

             Mặc dù không phải là quá tốt, thế nhưng cũng không tính là quá kém. Kỹ năng này cũng không phải là kỹ năng bậc thầy gì, mà là một cái năng lực đặc biệt. Nhìn trong đêm!  

             Kỹ năng này đối với Cổ Dục mà nói, phải nói như thế nào đây?  

             Có thì so với không có mạnh hơn, tuy rằng cũng không có tác dụng gì là bao...  

             Sau khi Tống Mính đến nhà Cổ Dục một chuyến để xác định địa vị của mình một chút thì cuộc sống của Cổ Dục kỳ thật cũng không có gì thay đổi.  

             Hắn vẫn mỗi ngày trải qua cuộc sống an nhàn, buổi sáng thức dậy nếu Tống Mính được nghỉ hắn sẽ tìm Tống Mính đi chơi. Nếu Tống Mính không có nghỉ thì hắn ở nhà sẽ đi chơi cùng Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment