Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 504

 

            

             Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Hàn, Cổ Dục nuốt một ngụm nước bọt. Có vẻ như vấn đề bây giờ không phải là cầm thú hay không cầm thú, mà vấn đề bây giờ là đàn ông bình thường hay đàn ông không bình thường, Cổ Dục là đàn ông bình thường sao?  

             Ừm, được rồi, không thể nằm trong top 300, nhưng bây giờ hắn có.  

             “Em nghĩ kĩ chưa?” Nhìn chằm chằm Triệu Hàn, Cổ Dục nhỏ giọng hỏi.  

             “Đã sớm suy nghĩ xong rồi.” Nghe được Cổ Dục hỏi, Triệu Hàn nở nụ cười quyến rũ, sau đó đẩy hắn xuống…… Mà dĩ nhiên Cổ Dục cũng không cam lòng yếu thế, hắn làm sao có thể bị đặt ở bên dưới chứ?  

             Được rồi, lúc đầu Cổ Dục còn đang suy nghĩ chuyện lại lãng phí thêm tiền nửa đêm. Bây giờ nhìn lại là lãng phí tiền một đêm, hơn nữa còn chưa biết được ngày mai còn lãng phí nữa hay không.  

             Cứ như vậy, một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, gà trống gáy, chim nhỏ gọi, mặt trời mọc. Khi Cổ Dục mơ mơ màng màng bị ngẹn nước tiểu tỉnh lại, hắn cũng nhìn thấy Triệu Hàn đang nằm gối đầu lên khuỷu tay của mình.  

             “Ài, lại thêm một người nữa….” Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Triệu Hàn, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm trong đầu một câu. Tiếp đó từ từ rút cánh tay lại, đầu tiên phải đi nhà vệ sinh xử lý vấn đề cá nhân, sau khi xử lí xong hắn quay lại thì phát hiện Triệu Hàn đã tỉnh dậy rồi, bây giờ cô ấy đang đổi ga giường.  

             Lúc nhìn thấy Cổ Dục đang đứng ở cửa, khuôn mặt Triệu Hàn không khỏi đỏ lên, khuôn mặt sắp đỏ hơn cả vết máu ở trên ga.  

             “Nào, em tới đây, sao không ngủ thêm chút nữa?” Nhìn Triệu Hàn, Cổ Dục đi tới, đầu tiên là giúp cô ấy thay ga giường. Sau đó hai tay ôm Triệu Hàn ngã xuống giường.  

             “Ừm, em ngủ không được…” Triệu Hàn nằm trong lòng Cổ Dục, nhìn hắn. Đôi mắt to khẽ động, nhưng trong mắt lại đầy tình yêu nồng đậm, trên mặt cùng tràn đầy sự ngọt ngào.  

             Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Hàn, trong lòng Cổ Dục không khỏi thở dài. Được mỹ nhân sủng ái là khó nhất, mặc dù tuy hắn có chút cặn bã, nhưng có mấy lời hắn phải nói rõ ràng mới được.  

             “Tiểu Hàn….”  

             “Hử?”  

             Khi ai người tắm rửa xong xuôi, bước ra khỏi căn phòng thì đã là mười giờ trưa rồi. Cổ Dục cũng phải phô bày một ít tài nấu nướng của mình làm một bữa sáng.  

             Thực ra bữa sáng rất đơn giản, cháo, trứng ốp la và đồ nhắm rượu còn sót lại từ đêm qua.  

             Tuy rằng chỉ là một ít đồ ăn bình thường, nhưng Cổ Dục lại nấu cực kì ngon miệng.  

             Trong lúc hai người ngồi xuống ăn sáng, Cổ Dục suy nghĩ một chút, hắn quyết định muốn ngả bài.  

             “Chuyện đó Tiểu Hàn. Em… anh… chuyện là… thực ra anh không chỉ có một bạn gái….” Do dự một chút, Cổ Dục nhắm mắt nói.  

             Hắn thậm chí có thể tưởng tượng rằng khi hắn nói xong, Triệu Hàn sẽ cho hắn một cái tát vào mặt. Sau đó khóc lóc đuổi hắn đi, như thường thấy như trong phim truyền hình cũng hay diễn như vậy.  

             Nhưng sau khi hắn nói xong lời nói, Triệu Hàn cũng không có động tác gì khác.  

             “Em biết.”  

             “Hả? Em biết?” Nghe được Triệu Hàn nói, Cổ Dục không khỏi có chút sửng sốt, cô ấy biết cái gì?  

             “Em biết anh có tận mấy người bạn gái, anh ưu tú như vậy. Trong nhà anh có Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân sẽ không thích anh sao? Còn có Tiết tiểu thư, cũng đều là bạn bạn gái của anh.” Nhìn Cổ Dục, Triệu Hàn nhếch miệng có chút bất đắc dĩ nói.  

             Đôi lúc đàn ông quá ưu tú cũng không tốt lắm, quá hấp dẫn sự chú ý cúa phụ nữ.  

             “Ừm, Phùng Thư Nhân không phải, cô ấy còn nhỏ, Tiết Thanh Huyến cũng không phải. Nhưng mà có một cô gái tên là Tống Mính, cô ấy thì đúng.” Nhìn thấy bộ dạng đã biết từ lâu của Triệu Hàn, Cổ Dục gãi gãi đầu nói với cô ấy.  

             “Chừng nào có thời gian chúng em cũng phải gặp nhau một chút.” Nghe Cổ Dục nói một cái tên mà cô không biết, Triệu Hàn chống cằm nói.  

             Lâm Lôi và Lý Vân Vân đang ở cùng Cổ Dục, chuyện này cô đã sớm biết. Hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của cô về Lâm Lôi và Lý Vân Vân, chắc là sẽ tiếp nhận chính mình. Nhưng mà vị Tống tiểu thư này thì không dễ nói, cho nên cô phải chuẩn bị tốt mới được.  

             “Con người cô ấy cũng được lắm.” Nghe được lời Triệu Hàn nói, Cổ Dục cũng cười nói một câu. Đồng thời trong đầu hắn cũng đang suy nghĩ tới mấy bộ phim cung đấu trước đó hắn coi, không phải những phi tần đó đều tranh giành người sống ta chết hay sao. Như thế nào đến phần hắn, tại sao lại an tĩnh như vậy?  

             “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, em có dự định kế hoạch gì trong tương lai của mình không?” Sau khi Cổ Dục sắp xếp suy nghĩ của mình, hắn nhìn về phía Triệu Hàn hỏi.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment