Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 510

 

             Người già ở thủ đô rất thích chơi mấy thứ này, trong đó thường thấy nhất là chim và côn trùng. Tôn lão sư hiểu biết nhất chính là côn trùng, Ngu lão sư cũng có hiểu biết về chim.  

             Nhưng mà phần lớn số chim trong này là bồ câu, thực ra bọn nó có giá trị không nhỏ. Bồ câu đúng là rất được chú trọng, nhưng mà Cổ Dục không có nghiên cứu sâu về nó. Hắn chỉ biết thịt bồ câu ăn rất ngon, bồ câu đưa thư, những thứ khác thì biết không nhiều.  

             Nghe lời Ngu lão sư nói thì bồ câu còn phân ra con nào để thi đấu, thưởng thức, biểu diễn, đều được xem trọng vô cùng.  

             Sau khi tham quan một ít lồng chim, sau đó Ngu lão sư còn mang Cổ Dục đi cưỡi ngựa. Trước kia Cổ Dục chưa từng cưỡi ngựa qua, nhưng cũng may kỹ thuật lái xe của hắn rất cao. Hơn nữa trước đó cũng câu được kỹ năng diễn xuất, cho nên hắn nhanh chóng nắm giữ được bí quyết. Lúc đầu hắn còn phải để cho đồ đệ của Ngu lão sư hỗ trợ dắt ngựa, nhưng khi tới giờ ăn cơm trưa thì Cổ Dục đã có thể cưỡi ngựa chạy chầm chậm rồi.  

             Nhưng mà nói thật, cưỡi ngựa chơi thì được, nhưng mà muốn nuôi ngựa thì thực sự không dễ lắm. Bởi vì cần phải bồi dưỡng tình cảm, mỗi ngày đều phải chải lông ngựa các kiểu. Cổ Dục không có nhiều thời gian như vậy, cho nên hắn cũng coi như chơi thử mà thôi.  

             Tuy nhiên vẫn có một số điều thú vị trong chuồng ngựa của Ngu lão sư, ví dụ như những con vẹt màu xám tro mà ông ấy nuôi. Đây là loại vẹt  rất thông minh. Mặc dù vẻ bề ngoài của nó không được đẹp, xám xịt, nhưng mà bọn nó học nói tương đối nhanh.  

             Hầu hết mỗi con vẹt của Ngu lão sư đều biết nói chuyện, bởi vì chúng cũng là do bạn bè của ông đưa tới, trước đó cũng chỉ có một mình ông ấy nuôi. Bây giờ thấy Cổ Dục có hứng thú, ông lập tức nở nụ cười.  

             “Lão đệ, cậu thấy hứng thú đối với mấy con vẹt này sao? Vậy thì khi về đem một con đi.” Nhìn Cổ Dục, Ngu lão sư cười ha hả nói.  

             “Đem một con thì thôi đi, mấy con vẹt này quá thông minh, nếu như không nuôi từ nhỏ thì sẽ không thân. Tuy nhiên nếu như lúc nào tụi nó đẻ trứng, có vẹt nhỏ, thì lúc đó có thể gửi cho tôi một con nha.” Nghe được Ngu lão sư nói, Cổ Dục cũng cười nói.  

             “Không thành vấn đề, đến lúc ấp nở ra, tôi sẽ cho người gửi qua cho cậu.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Ngu lão sư nở nụ cười. Đây đều là vấn đề nhỏ, không thể gọi là có chuyện gì cả.  

             Sau khi quyết định xong vấn đề, Cổ Dục cũng cùng Ngu lão sư đi đến phòng ăn. Sau khi đến nơi mới phát hiện tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí, hơn nữa trà cũng đã dọn lên gần hết. Cổ Dục cùng Ngu lão sư ngồi vào chỗ ngồi, thì bữa ăn cũng chính thức bắt đầu.  

             Đàn ông ăn cơm, sao có thể không uống rượu.  

             Cho nên sau khi ngồi vào chỗ ngồi, chưa ai động đũa thì chén rượu thứ nhất cũng đã bắt đầu. Lúc bình thường Ngu lão sư và những người khác đa phần đều uống bia, nhưng mà ai kêu hôm nay Cổ Dục mang theo hai bình rượu ngâm đến chứ, cho nên không nói hai lời bọn họ lập tức uống rượu.  

             So với lần trước Ngu lão sư có chút keo kiệt thì lần này ông ấy đã hào phóng hơn nhiều. Mỗi người đều được nửa ly, tiếp đó mọi người cùng nâng ly uống cạn.  

             Uống xong rượu trắng thì chuyển sang uống bia, người cầm ly, người cầm chén, bầu không khí trên bàn rượu lập tức lên đến đỉnh điểm.  

             Khuôn mặt của những người trên bàn rượu cũng đã sớm đỏ bừng.  

             Vốn dĩ Cổ Dục còn lo lắng mình không quen với loại tiệc rượu này, bởi vì trước kia khi còn làm việc, hắn cũng thường xuyên tham gia các loại tiệc rượu. Nhưng kỳ thật lúc đó hắn cảm giác mình cùng các buổi tiệc rượu này không hợp nhau.  

             Nhưng loại tình huống đó, không có phát sinh ở đây.  

             Chủ yếu là bởi vì trước kia đi làm thì trong tiệc rượu Cổ Dục là người ngồi bồi, hắn cần phải nhìn sắc mặt của sếp và những người khác. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ có hay không có đều được, nhưng ở đây thì hắn không cần phải như vậy. Mặc dù những người trước mặt đều là trưởng bối, nhưng tất nhiên có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu như vậy thì cũng không cần quản lớn nhỏ, tất cả mọi người đều bình đẳng.  

             Hơn nữa chủ yếu nhất là, trước kia hắn là nhân vật phụ, nhưng hôm nay hắn chính là nhân vật chính nha.  

             Việc uống rượu này, phải nhìn vào tửu lượng.  

             Cổ Dục vốn dĩ đã uống rất khoẻ, bây giờ lại còn uống ác hơn.  

             Người đầu tiên không chịu nổi là Mã lão sư. Dù sao vấn đề tuổi tác vẫn bày lù lù ra đó. Sau khi uống rượu đế xong lại uống tiếp hai chai bia là đã cảm thấy nhiều. Sau đó đến lượt Ngu lão sư cũng phải đi tìm phòng nghỉ để nằm. Những người khác đều đang tuổi trẻ khoẻ, cho nên uống thì vẫn phải uống.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment