Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 518

 

             Trên đường đi được người trong thôn chào hỏi, Cổ Dục rất nhanh đã trở về nhà.  

             Khi Cổ Dục trở về nhà, hắn lập tức nhìn thấy mấy cô gái nhà hắn đều đứng ở cửa chờ hắn. Nhìn thấy được điều này, khóe miệng Cổ Dục khẽ nhếch lên, cảm giác như vậy thật sự rất tốt, rất thoải mái.  

             "Mừng anh trở về." Nhìn Cổ Dục xuống xe, Tống Mính đang đứng ngây ngô bên này cũng nở nụ cười, sau đó tiến lên nghênh đón rồi kéo tay Cổ Dục và nhẹ giọng nói.  

             "Ừm, anh về rồi đây." Cổ Dục gật gật đầu, nhìn Tống Mính một cái rồi cũng nghiêm túc nói.  

             Tuy rằng hắn đi thủ  đô là để  làm việc. À! Được rồi! Thật ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng quả thật cũng không có nhàn rỗi. Tuy nhiên khi hắn một lần nữa nhìn về phía những cô gái này, trong lòng hắn vẫn có chút kích động. Người ta từng nói tiểu biệt thắng tân hôn. Bây giờ Cổ Dục dường như hiểu được lời này rốt cuộc là có ý gì rồi...  

             Sau khi Cổ Dục trở về thôn, Tống Mính đã ở lại trong nhà Cổ Dục ba ngày.  

             Tuy nhiên lần này cùng lần trước khác nhau chính là, Lâm Lôi và Lý Vân Vân không có trở về nhà mình ở.  

             Đương nhiên, bây giờ cấm vận động nhiều người một lúc, Cổ Dục là một người rất tuân thủ luật. Hắn sẽ không cố tình vi phạm, cùng lắm thì hắn mệt nhọc hơn tí thôi.  

             Thời gian buổi tối ngủ rất ít, nhưng mà cũng may bây giờ hắn không cần mỗi buổi sáng dậy sớm để đi câu cá nữa, ban ngày hắn có rất nhiều thời gian để ngủ bù.  

             Cứ như vậy, ba ngày trôi qua, Tống Mính cũng phải trở về.  

             Tống Mính muốn đi, chắc chắn Cổ Dục phải đi đưa cô ấy về nhà. Không chỉ có đưa cô ấy về, mà hắn còn muốn đến thăm ông của cô ấy một chút, cũng chính là ông cụ Tống. Đồng thời hắn cũng phải đi thành phố Hưng An một chuyến, bởi vì lúc ở thủ đô Khổng Hạo Văn đã từng gọi cho hắn. Nhưng mà lúc nghe hắn đang ở thủ đô thì Khổng Hạo Văn không nói gì cả, chỉ nói cho hắn là có chuyện tốt, nói hắn sau khi trở về thì liên lệ với hắn ta.  

             Vừa vẹn ở trong nhà mấy ngày rồi, nên Cổ Dục cũng muốn đi xem một chút.  

             Tạm biệt Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân. Cổ Dục và Tống Mính mỗi người mỗi xe, một trước một sau rời khỏi thôn Cổ gia, đi về hướng nhà ông cụ Tống.  

             Khi hắn đến nhà ông Tống, ông ấy đương nhiên muốn nói chuyện đàng hoàng với Cổ Dục.  

             Ông không không phải nói chuyện Cổ Dục ăn trong chén nhìn trong nồi.  

             Mà nói với Cổ Dục chuyện bức tranh thư pháp, dựa vào cái gì mà ông cụ Tiết có, mà ông ấy không có gì?  

             Nghe được lời ông cụ Tống nói, Cổ Dục cũng chỉ biết cười. Sau đó nói với ông cụ Tống không có gì đáng ngại, rồi bảo ông ấy trước tiên chuẩn bị bút mực cao cấp, chờ có cơ hội tới hắn sẽ viết cho ông ấy một bức. Thực ra Cổ Dục cũng có thể viết ở nhà, nhưng đồ hắn dùng ở nhà là để luyện tập, bản thân chúng chất liệu quá kém.  

             Nghe được Cổ Dục đồng ý, ông cụ Tống mới buông tha cho Cổ Dục, rồi vui vẻ đi chuẩn bị đồ.  

             “Chút nữa đi tìm Khổng Hạo Văn thì uống ít rượu thôi.” Nhìn thấy Cổ Dục đã nói xong chuyện với ông của mình, Tống Mính cũng giúp hắn chỉnh lại quần áo, đồng thời nói với hắn.  

             “Yên tâm đi, anh còn phải lái xe, uống rượu làm gì.” Nghe Tống Mính nói như vậy, Cổ Dục cũng tùy ý nói, hắn là một người thượng tôn pháp luật, lúc lái xe thì sẽ không uống rượu.  

             “Được, vậy thì đi thôi, xử lí xong mấy chuyện còn tồn đọng mấy ngày nay, em sẽ đi tìm mọi người.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tống Mính cũng bắt đầu cười, tiếp đó vỗ vỗ ngực Cổ Dục.  

             Cô sẽ không hoài nghi những gì mà Cổ Dục nói với cô, bởi vì Cổ Dục thật sự không có thói quen nói dối. Có những chuyện hắn không muốn nói, hắn sẽ không nói. Nhưng nếu hắn nói cho bọn họ biết những chuyện đó thì tất cả đều là sự thật.  

             “Vậy anh đi trước.” Vỗ vỗ tay Tống Mính, Cổ Dục rời khỏi Tống gia.  

             Cổ Dục vừa lái xe đi đến thành phố, vừa gọi điện thoại cho Khổng Hạo Văn. Điện thoại vang đến tiếng thứ hai thì Khổng Hạo Văn đã nghe.  

             “Này, người anh em, cậu về rồi sao?” Giọng nói của Khổng Hạo Văn từ đầu dây bên kia truyền tới.  

             “Đúng vậy! Tôi đang đi đến chỗ của anh này, có chuyện gì vậy?” Cổ Dục vừa lái xe, vừa hỏi Khổng Hạo Văn.  

             “Hắc hắc hắc hắc, chuyện tốt, đi thẳng tới công ty của tôi đi. Chuyện này không thích hợp nói qua điện thoại, chúng ta gặp mặt rồi nói.” Nghe Cổ Dục nói, bên kia Khổng Hạo Văn cũng cười nói.  

             Sau khi cúp điện thoại, Cổ Dục cũng không có nghi ngờ gì khác, trực tiếp lái xe đến chỗ Khổng Hạo Văn. Lúc hắn dừng xe ở chỗ làm của Khổng Hạo Văn thì đã thấy thân hình của Khổng Hạo Văn từ trong phòng bảo vệ đi ra.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment