Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 547

Chương 563: Bắt quả tang  

             “Ai gọi trước đây? Vẫn là anh sao!” Một bên cầm lên bài của mình, Cổ Dục đồng thời nhìn lướt qua hai người bên cạnh, sau đó nói với bọn họ.  

             “Anh, anh gọi trước đi! Nghe Cổ Dục hỏi như vậy, người kia lập tức đáp lại một câu. Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần để Cổ Dục nói trước là ổn rồi.  

             Nhưng mà sau đó, để cho bọn họ càng thêm hối hận chính là bài của Cổ Dục quá lớn. Hai gã đàn em này biết là nếu không thể gian lận thì chỉ có thể thua mà thôi.  

             Thế là gã đàn em bên kia khẽ liếc nhìn tên đồng đội của mình nháy mắt, tiếp đó hai người lặng lẽ móc ra hai lá bài rồi đưa tay ở dưới bàn định trao đổi.  

             Nhưng ngay khi tay của hai người sắp giao nhau thì một tay của Cổ Dục đột nhiên xốc lên cái bàn nặng nề. Tiếp đó, một trái một phải hai chân giẫm lên tay của hai tên này, mà trên tay của hai tên này ngay lập tức cũng rơi ra hai lá bài xuống đất.  

             “Ai ôi! Tay của tôi!”  

             “Ôi trời!”  

             Khi tay hai người bị giẫm lên mặt đất, hai người này lập tức kêu la thảm thiết. Mà nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai người này, bên này cũng có không ít người đứng lên, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Cổ Dục. Tuy nhiên, một chiêu thế này người khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng đối với Cổ Dục thì không có tác dụng.  

             Hắn khinh bỉ nhìn một vòng những người này, những người này đều nhớ tới vị trước mặt này là ai. Mặc dù bọn họ là những tên côn đồ, người khác sợ họ thế nhưng Cổ Dục không có sợ đám người này.  

             Mấy tên côn đồ bị hắn xử lý còn thiếu sao?  

             Ban đầu là Cổ Nhạc Thành, sau này Ngô Đạo Thiện, còn có bọn người đi trộm cá. Thậm chí kẻ liều mạng như Dương Hâm đều rơi vào trong tay hắn. Đám người này, bình thường thích đánh nhau, nhưng cũng truyền tai nhau một chút, thật sự không nên đụng đến Cổ Dụng, điên hay sao mà đụng kẻ này?  

             Bọn họ cũng không có lá gan kia, cho nên dưới ánh mắt cổ dục, những người này tuy rằng đều đứng lên, nhưng đều có chút lui về phía sau một bước. Sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía nơi khác, làm bộ như mình ở chỗ này đang tàng hình vậy.  

             "Khụ, Ông chủ Cổ, ngài đây là..." Người khác có thể tàng hình, nhưng gã mập mạp kia cũng không làm vậy được. Hắn ta nhăn mặt, đi đến bên cạnh Cổ Dục cùng vẻ mặt tươi cười nói.  

             "Tôi đây là sao à? Anh nói sai rồi đó, họ ở trong sòng bạc của anh, không phải là tôi nên hỏi anh mới đúng sao?” Nhìn chằm chằm gã mập mạp này, Cổ Dục buồn cười nói.  

             "Khụ, đây đúng là bọn họ không đúng, bằng không ván bài này coi như xong đi. Tôi lần nữa đi tìm hai người cùng với ngài chơi." Nghe Cổ Dục nói như vậy, gã mập mạp cười một chút, sau đó đáp.  

             "Có thể nha! Nhưng tiền ván này thì sao đây, chơi ván nữa cũng được. Nhưng mà bọn hắn tại đây trắng trợn gian lận không có nể mặt ai hết. Tôi nghĩ anh nói cũng không đúng đâu nha! Quy cũ, không thể bỏ được đâu.” Tiếp tục nhìn chằm chằm gã mập mạp, Cổ Dục cũng bình tĩnh đáp lời.  

             Nghe Cổ Dục nói vậy, hai người bị giẫm bên này đều sắp điên rồi.  

             Hai người làm nghề này lâu như vậy làm sao không biết ở sòng bạc xử lý như thế nào vấn đề gian lận này chứ.  

             Rất đơn giản, đó chính là chặt ngón tay!  

             Không ai nguyện ý chặt của mình một ngón tay, nghĩ đến chuyện này, trong lòng bọn họ đều kinh hoảng nhìn về phía gã mập. Bọn họ thật sự sợ, rất sợ, cực kỳ sợ.  

             Mà nhìn ánh mắt của hai người này, sắc mặt gã mập cũng rất xấu hổ.  

             Nếu như xử lý hai người này đi, hai người này chính là đàn em của mình, vậy lòng người sẽ tan rã. Đến lúc đó thì xong rồi, nhưng nếu như không xử lý hai người này. Người khác còn dễ nói, nhưng nếu bởi vậy mà đắc tội Cổ Dục thì vậy bọn họ cũng xong luôn...  

             Nghĩ đến đây, gã mập mạp cắn răng nhìn về phía Cổ Dục…  

             ”Bằng không, Ông chủ Cổ, ván bài này tiền để tôi ra đi, việc này cứ coi như xong đi! Nhìn Cổ Dục, gã mập đi tới nhỏ giọng nói.  

             Nhìn bộ dáng gã mập mạp này, Cổ Dục nở nụ cười rồi sau đó lắc đầu. Nói chuyện với gã mập này, hắn đều có cảm giác mình bị mất giá.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment