Chương 562: Ký hợp đồng
Triệu Dật gắp mì lên, đưa vào trong miệng, mỹ vị tươi mới trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Triệu Dật còn chưa kịp tán thưởng, trong đầu cũng đã truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Ký chủ thưởng thức một bát mì nhỏ tươi mới, mùi vị tê cay mỹ vị, cảm nhận sinh hoạt tốt đẹp của người bình thường, ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp.”
Ồ?
Triệu Dật kinh ngạc, mình ăn một bát mì nhỏ, vậy mà lại được phần thưởng!
Lúc trước cũng không biết đã ăn bao nhiêu bát mì, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện ban thưởng, vậy mà hôm nay lại được ban thưởng một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp!
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng minh mì này thật sự có chỗ độc đáo của nó, dù sao chỉ khi ăn được món ăn ngon cực kỳ và đặc sắc thì hệ thống mới có thể ban thưởng.
Xem ra cách điều chế này của Chu Đình thật sự là tuyệt chiêu bí truyền, thảo nào một cửa hàng nhỏ này của cô một tháng có thể kiếm sáu mươi ngàn, cũng khó trách cô ấy có lòng tin như vậy, dám lập tức triển khai hơn 30 cửa tiệm.
Một thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp, hạn mức tiêu phí là 500 ngàn, có được 3 cơ hội tiêu phí và còn được hoàn tiền từ 1-3 lần. Cho dù vận may kém vô cùng, mỗi lần chỉ có thể được bội số hoàn tiền là 1, vậy thì cũng có 1,5 triệu.
Đầu tư?
Đầu tư luôn, vì sao không đầu tư chứ?
Nếu như không phải nói chuyện đầu tư, chỉ sợ bản thân vĩnh viễn cũng sẽ không đi vào trong tiệm này. Hơn nữa còn ăn được một bát mì có thể khiến hệ thống phán định là mỹ thực, vậy thì cũng sẽ không có phần thưởng này.
Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Đình, Triệu Dật từng miếng từng miếng ăn hết tô mì này, sau đó lấy khăn giấy lau miệng sạch sẽ.
Chu Đình hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Triệu Dật cười nói: “Rất ngon, xem ra đúng là có bí phương độc nhất vô nhị.”
Chu Đình thở dài một hơi, hé miệng cười nói: “Vậy cậu cảm thấy tôi bỏ ra 20% cổ phần công ty để gọi vốn 2 triệu, yêu cầu này có quá đáng không?”
Triệu Dật cười nói: “Như những gì cô nói, độc môn điều chế bí truyền này thật sự rất khó dùng một giá trị cụ thể nào đó để đánh giá. Thông thường chỉ quyết định theo cảm tính chủ quan là có đáng giá hay không, nhưng khi ăn bát mì này của cô thì tôi cảm thấy hình như không đầu tư vào thì không hợp lý cho lắm.”
Mắt Chu Đình sáng lên: “Vậy là cậu đồng ý đầu tư?”
Triệu Dật thỏa thuận nhanh chóng hiệu quả: “Vậy được, tôi gọi người phụ trách công ty tới đây.”