Chương 585: Tên lừa đảo
Triệu Dật thật sự đã tới rồi sao?
Hôm nay còn giả làm người chơi đàn nữa, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở đây chơi đàn?
Hắn đánh đàn lâu như vậy mà mình không chú ý nên chẳng hề phát hiện ra!
Tần Băng Lạc theo bản năng quay đầu nhìn về phía cha mẹ lại nhìn thấy Tần Hải đang hướng về phía mình cười hắc hắc, vẻ mặt hiện lên vài phần đắc ý.
Hừ!
Vậy mà lại liên thủ với cha mẹ để gạt mình. Tên này thật đáng ghét!
Thanh âm của đàn dương cầm vang lên đột ngột cùng với sự biến đổi của giai điệu đã hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh. Mọi người đều quay đầu lại nhìn người nghệ sĩ chơi dương cầm.
Là bản nhạc chúc mừng sinh nhật?
Có phải đang tiến hành tiết mục chúc mừng của bữa tiệc không?
Sau đó mọi người thấy Tần Băng Lạc nhanh nhẹn tao nhã bước tới sau lưng người nghệ sĩ rồi dừng lại hai giây. Tiếp đó cô đột nhiên nâng váy dạ hội và ngồi xuống bên cạnh người đó. Rõ ràng cô đang trừng mắt tức giận nhìn người chơi dương cầm kia, nhưng bất kể là ai cũng có thể nhìn ra sự vui vẻ phát ra từ trong lòng của cô lúc này.
Hả?
Hình như có chuyện rồi!
Người chơi dương cầm này là một người đàn ông, hơn nữa còn rất trẻ trung!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào sắc mặt của hai vợ chồng Tần Hải. Còn hai người họ thì đang cười tủm tỉm nhìn màn kịch trước mặt, ánh mắt có chút cảm động.
Con gái 22 tuổi rồi, đã lớn thật rồi!
...
Triệu Dật nhẹ nhàng đàn một bản chúc mừng sinh nhật rồi nghiêng đầu nhìn Tần Băng Lạc. Trong ánh mắt chứa bảy phần cưng chiều, ba phần chọc ghẹo.
Tần Băng Lạc trước nay vẫn luôn mang phong thái thanh cao sang trọng , tựa như một vị nữ thần. Nhưng giờ phút này gương mặt cô gái nhỏ dường như đang viết “Em đang rất giận không dễ dỗ dành đâu nha!” còn khóe miệng lại hơi cong lên như muốn nói “Mau đến dỗ em đi!”
Đàn xong bản nhạc chúc mừng sinh nhật, Triệu Dật dừng tay rồi xoay người nhìn vào đôi mắt Tần Băng Lạc.
Hắn không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cô .
Ngồi sát bên nhau và chăm chú nhìn!
Tần Băng Lạc bị Triệu Dật nhìn như vậy khiến cô cảm thấy nhịp tim không ngừng tăng tốc, sắp không chịu được nữa.
Không thể chịu được nữa!
Ánh mắt của hắn tràn ngập cưng chiều, cộng với việc hôm nay hắn mặc bộ âu phục trắng tựa như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, làm cho trái tim người ta phải tan chảy!
Một lúc lâu sau Triệu Dật mới nhẹ nhàng cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trong lòng Tần Băng Lạc vui vẻ nhưng lại cố ý hừ một tiếng rồi nói: “Anh là tên lừa đảo, hại em chờ điện thoại của anh cả nửa ngày. Khiến em không vui! Giận!”
Triệu Dật giả vờ khổ não nói: “Anh cũng rất thảm mà. Anh ở đây chơi dương cầm là muốn tạo bất ngờ cho em. Đâu ngờ em lại không nhận ra anh khiến anh đàn hết bài này đến bài khác. Suýt nữa trở thành người chơi dương cầm làm nền thật rồi. Nếu không phải anh cố tình thu hút sự chú ý của em thì không chừng anh sẽ phải đàn dương cầm cả đêm luôn.”
Lúc trước tâm trạng của Tần Băng Lạc cực kỳ không tốt, làm sao có tâm tình để ý đến người chơi dương cầm cơ chứ. Huống chi Triệu Dật còn ngồi quay lưng lại với mọi người, không làm ra hành động nào để gây chú ý, chỉ yên lặng đánh đàn ở đó.
Tần Băng Lạc nhìn dáng vẻ đáng thương của Triệu Dật, nghĩ đến vừa rồi hắn đang chờ mong mình chú ý đến hắn, chờ mong khoảnh khắc ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau nhưng chính mình lại không hề để ý đến hắn khiến hắn chỉ đành bất đắc dĩ đàn tiếp. Cô lập tức không nhịn nổi mà bật cười nói: “Đáng đời! Ai bảo anh gạt em!”
Gia đình Triệu Dật lại không cho hắn nhiều tiền nên điều này nói rõ hai vấn đề.