Tạm thời hắn cũng không thể bưng tạm bát nước sôi cho ông Khổng uống được, cũng phải giả bộ có thuốc này thật, nếu không rất dễ bị lộ.
Nếu để lộ thì mình giải thích thế nào?
Sẽ rất phiền phức!
Cho nên giả vờ mất công một chút để tránh được nỗi lo về sau là ổn thỏa nhất.
Triệu Dật lái xe ra khỏi bệnh viện, tìm một hiệu thuốc để mua một vỉên vitamin, sau đó nghiền vitamin thành bột mịn rồi cho vào một túi nilon nho nhỏ và buộc chặt lại.
Nhìn bề ngoài thì đây chính là một chút thuốc bột, hoàn toàn không biết thành phần là gì.
Thế này là được rồi!
Sau khi loanh quanh một vòng, Triệu Dật thấy thời gian cũng phù hợp rồi nên lái xe quay lại bệnh viện.
Khổng Hi nhìn Triệu Dật đầy vẻ mong chờ, Triệu Dật lấy túi nilon nhỏ đã được buộc kín kia ra: “Tôi đã nghiền thuốc thành bột rồi, kiểu này cũng dễ hấp thu cùng với thức ăn hơn.”
Triệu Dật hơi ngập ngừng, hỏi lại lần nữa: “Mặc dù tôi cảm thấy tám chín phần có thể chữa khỏi cho ông, nhưng thuốc này không rõ nguồn gốc, cô có thật sự tin tưởng tôi không? Ngoài ra, cô phải giữ bí mật chuyện này, không được nói với bất kỳ ai kể cả bác sĩ, cô có làm được không?”
Khổng Hi gật đầu không chút do dự: “Tôi tin tưởng, tuyệt đối tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.”
Triệu Dật gật đầu: “Được rồi, vậy cô bảo y tá chăm sóc riêng kia đi ra ngoài đi, chúng ta cùng bón thuốc cho ông, tôi không mong có người thứ tư biết chuyện này.”
Tất nhiên Khổng Hi đã chọn hoàn toàn tin tưởng nên không chút do dự đồng ý ngay lập tức: “Được, tôi nghe cậu, cậu nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó!”
Cửa phòng bệnh đã đóng lại, y tá chăm sóc riêng cũng đã được Khổng Hi yêu cầu ra ngoài, trong phòng chỉ còn Khổng Hi, Triệu Dật và ông cụ Khổng đang nằm trên giường bệnh.
Triệu Dật lấy một chén nhỏ, đổ thêm một ít nước nóng rồi đổ thuốc bột kia vào và hòa tan, sau đó đưa chén nhỏ cho Khổng Hi.
“Đút cho ông uống thuốc này là có thể chữa được bệnh.”
Khổng Hi ừ một tiếng, dáng vẻ mong chờ, khẩn trương bưng chén nhỏ đến bên giường, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, Triệu Dật được một vị cao nhân thần bí tặng cho một viên thuốc thần kỳ để bảo toàn tính mạng, cậu ấy cho cháu viên thuốc này rồi, chỉ cần ông nội uống thuốc này vào thì ngay lập tức sẽ cảm thấy khỏe hơn đó!”
Ánh mắt ông cụ Khổng tỏ ý nghi ngờ, thậm chí còn cảnh giác và đề phòng.
Cao nhân?
Thuốc thần kỳ?
Chẳng lẽ đây là chiêu số để lừa gạt cháu gái của ông đấy chứ?
Chuyên gia và bác sĩ đều đã nói không thể cứu được mình nữa, đào đâu ra thuốc gì thần kỳ chữa khỏi bệnh đây?
Triệu Dật thấy ánh mắt của ông cụ Khổng thì cũng đoán được suy nghĩ của ông nên mỉm cười nói: “Ông ơi, nếu bác sĩ cũng không có phương pháp nào nữa rồi thì sao không thử viên thuốc này của cháu xem sao? Ông yên tâm đi, cháu không cho gì lạ vào thuốc này đâu. Nếu ông không muốn uống thì coi như cháu cũng chưa đưa thuốc gì cả, Khổng Hi cũng không cần phải bận tâm đến cháu. Trong phòng này đã có camera giám sát, cháu và Khổng Hi cũng là bạn bè, chẳng nhẽ cháu lại đưa thuốc độc đến hay sao. Thử một lần cũng không có gì không tốt, phải không ạ?
Nghe Triệu Dật nói rõ ràng như thế nên ông cụ Khổng đã buông bỏ cảnh giác.
Đúng vậy, dù đây là thuốc gì đi chăng nữa thì cũng không phải thuốc độc.
Chỉ cần Khổng Hi không đồng ý với hắn bất cứ điều gì thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Nếu thật sự chữa khỏi bệnh cho mình được thì chắc chắn sẽ tìm cách cảm ơn hắn sau!
Cơ thể của ông cụ Khổng đã rất suy yếu nhưng vẫn có thể uống được nước thuốc này, Khổng Hi cẩn thận đút cho ông Khổng uống hết toàn bộ chén thuốc.
Khổng Hi chỉ sợ lãng phí thuốc nên còn tráng thêm một lượt nước nóng và đút cho ông Khổng hết sạch cả lượt nước này nữa.
Triệu Dật cũng không vội vàng, dù sao cũng cần thời gian để “Dược lực” có tác dụng mà, đúng không?
Khoảng chừng hai mươi phút im lặng trong phòng thì Triệu Dật mới ra lệnh cho hệ thống.
“Hệ thống, sử dụng thẻ chữa bệnh cho Khổng Hiểu Phong, chữa bệnh tim phổi cho ông ấy!”
“Đã rõ! Sử dụng thẻ chữa bệnh, bệnh nhân: Khổng Hiểu Phong, điều trị bệnh: Tim phôi!”
“Đã sử dụng xong thẻ chữa bệnh!”
“Thẻ chữa bệnh bắt đầu có hiệu lực, thời gian kéo dài 72 giờ, bệnh mục tiêu của bệnh nhân sẽ được điều trị liên tục. Sau khi hết thời gian đếm ngược thì bệnh tim phổi sẽ được điều trị khỏi hoàn toàn.”
Triệu Dật thở hắt ra, có tác dụng rồi!
Lúc trước, hắn cũng hơi lo lắng vì chỉ sợ chẳng may hệ thống xảy ra hỏng hóc tạm thời nào đó thì chẳng phải sẽ xong con bê sao?
Điều trị 72 giờ liên tục đến tận khi chữa khỏi hoàn toàn!
Cái này rất tốt đấy!
Nếu mà mình vừa mới sử dụng thẻ chữa bệnh giây trước, giây sau ông cụ đã ngồi bật dậy như rồng như hổ thì thật sự sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao thì chữa bệnh cũng cần phải có thời gian chứ!
Ông cụ Khổng đang nằm trên giường bệnh bỗng lập tức mở to hai mắt để lộ ra sự vui mừng cùng kinh ngạc vì khó mà tin được.