Tôn Hoành gật đầu: “Mặc dù trước đây nhà họ Tôn không làm về bất động sản nhưng mà quanh đi quanh lại thì vẫn chỉ là những người đấy thôi nên chúng tôi có thể đảm bảo rằng không ai có thể giở thủ đoạn với cháu được, đảm bảo phát triển thuận lợi.”
Triệu Dật mỉm cười: “Thế thì cháu yên tâm rồi, tiếp theo là muốn xem mọi người muốn hợp tác ở phương diện nào…”
Triệu Dật thật sự chỉ chịu trách nhiệm làm cầu nối thôi, mọi thứ còn lại đều giao cho Cao Minh trình bày với bọn họ.
Tất nhiên Cao Minh sẽ dựa vào những gì Triệu Dật truyền đạt lại để chốt những vấn đề cần hợp tác, chắc chắn vẫn phải có sự đồng ý của Triệu Dật. Bởi vì mặc dù Triệu Dật hợp tác với nhà họ Lục, nhà họ Tôn vì lợi ích nhưng Triệu Dật cũng phải nắm chắc phần mình.
Thế nên bữa cơm này mới chỉ xác định được khái quát phương hướng hợp tác chứ chưa đưa ra được kế hoạch chi tiết nào.
Có thể hình dung được rằng Triệu Dật sẽ dành thời gian ở bên ngoài để xây dựng thêm các mối quan hệ riêng tư với mấy nhà này.
Mặc dù Triệu Dật giao cho Cao Minh nhiệm vụ đàm phán chi tiết nhưng đương nhiên hắn phải đến để xác định khái quát phương hướng hợp tác giữa nhà họ Lục và nhà họ Triệu, còn Cao Minh chỉ đưa ra đầy đủ các điều khoản cụ thể.
Bữa cơm kết thúc. Tô Nhã, Tôn Hoành và Lục Thần về trước. Tôn Lượng, Lục Đào và Ngụy Xuyên vẫn ở lại.
“Tìm một chỗ để uống tiếp nhé?”
“Được!”
Có người lớn ở đây thì tất nhiên Tôn Lượng và Lục Đào sẽ nói ít đi rất nhiều. Bây giờ mấy người họ đã đi rồi nên những người trẻ tuổi cũng tự nhiên hơn.
Bọn họ cũng không đi quầy rượu mà chỉ vào bừa một quán ăn, gọi đồ và rượu để uống.
“Triệu Dật, ý tưởng lần này của cậu lớn quá, tự dưng lên đến mấy chục tỷ, quá đáng sợ!”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Gặp may thôi, chẳng qua là do tôi nghe được người ta tán gẫu chuyện như thế nên mới to gan đi kiểm chứng. Nếu không thì cơ hội tốt như thế sao có thể đến lượt tôi được…”
Ngụy Xuyên cười khổ nói: “Anh Dật, tôi sẽ không tham gia vào việc này vì tôi cũng không giúp được gì cho anh. Anh cũng không thiếu tiền, mà nếu có thiếu thì một chút tiền kia của tôi cũng chẳng thấm vào đâu…”
Dừng lại một chút, Ngụy Xuyên lại bất đắc dĩ nói: “Làm bạn với anh Dật rất hạnh phúc, nhưng cũng rất bất hạnh.”
Triệu Dật cười nói: “Sao lại nói như thế?”
Ngụy Xuyên giải thích: “Anh đưa chúng tôi đi kiếm tiền nên bây giờ bọn tôi đều trở thành triệu phú. Nhưng triệu phú này chỉ là hữu danh vô thực thôi, chẳng có ý nghĩa gì khi ở trước mặt anh Dật cả, cũng không có cảm giác triệu phú gì cả.”
Triệu Dật cười nói: “Không phải thế đâu nhé, đúng là chuỗi cửa hàng lẩu của anh có hơi không có liên quan gì đến bất động sản cả nhưng đến lúc đó phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố nên anh không cần phải vội vàng gì cả. Anh cứ quan sát, suy nghĩ kỹ càng, sau đó nếu nhận ra có hứng thú với khoản nào thì lại tham gia thôi. Cơ hội lúc nào cũng sẵn sàng.”
Triệu Dật hơi dừng lại rồi nói thêm: “Giả sử là anh thật sự sẽ không tham gia vào việc gì thì cũng có rất nhiều chỗ cần đến tiền mà. Đến khi thật sự mở rộng thì chưa chắc là anh không thể không đầu tư. Tất nhiên, nếu anh đầu tư cho tôi thì cũng coi như tôi mượn tiền anh. Tôi sẽ trả cho anh một khoản lãi nhuận cố định.”
Ngụy Xuyên nghe Triệu Dật nói như thế thì ngay lập tức thở dài một hơi, cười nói: “Sao cũng được mà, không cần tiền lãi cũng được. Chủ yếu là tôi rất nóng lòng muốn giúp anh một tay, nếu không thì lại có cảm giác rất vô dụng.”
Triệu Dật cười nói: “Tôi nhận tấm lòng của anh. Chỉ có điều là anh không cần phải nghĩ như thế đâu, yên tâm uống rượu đi nhé.”
Mọi người cùng uống một ly, Tôn Lượng cảm thán nói: “Tốc độ phát triển của cậu càng lúc càng nhanh. Chúng tôi đã không thể theo kịp cậu nữa rồi. Mà không nói riêng gì chúng tôi, đến cả người nhà của chúng tôi cũng sắp không theo kịp rồi. Lúc trước chúng ta hợp tác còn có thể lấy ra tài chính cùng hợp tác,, bây giờ cộng toàn bộ tài sản lại cũng không bằng cậu nữa rồi…”
Triệu Dật cười nói: “Làm gì đến mức khoa trương như vậy chứ. Khoản tiền 4 tỷ này em đã phải đi vay đó. Chẳng qua là kiếm được tiền từ khoản chênh lệch do mua được khu đất giá rẻ thôi. Ít nhất cũng phải mất vài năm mới hoàn thành được hạng mục này. Đây chính là giày vò từ từ mà…”
Lục Đào cười nói: “Nghĩ lại những chuyện đã qua thật giống như là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu anh Dật không phải là bạn học của tôi, có người tới nói cho tôi biết trong trường có một vị bạn học kiếm lời mấy tỷ, thậm chí hàng chục tỷ thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ người đó đang đùa tôi rồi. Nhân ngày quốc tế nói dối để nói đùa với tôi…”
Ngụy Xuyên cũng nói: “Đúng là thế đấy, có thể kiếm được mấy triệu cũng đã đủ để tán gái trong trường học, đủ để làm nhiều việc… Còn nói mấy tỷ, nếu như không thật sự chứng kiến thì tôi cũng không dám tin…”
Tôn Lượng bưng rượu lên nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn. Núi cao còn có núi cao hơn. Nhân tài như chú em Triệu cũng khó mà gặp được một lần chứ nói gì đến chuyện có thể quen biết, đây đúng là may mắn của chúng ta!”