Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người ( Dịch )

Chương 646 - Chương 646: Bắt Tôi Trả Tiền Còn Phải Đưa Đầu Chịu Tội

Chương 646: Bắt tôi trả tiền còn phải đưa đầu chịu tội Chương 646: Bắt tôi trả tiền còn phải đưa đầu chịu tội

Ban thưởng biệt thự làm cái gì? Dù sao cũng không sinh sống ở nơi này. Lúc trước không phải đã ban thưởng một căn hộ rồi sao? Bây giờ lại ban tặng thêm biệt thự để làm gì?

Chi bằng trực tiếp ban thưởng tiền còn hơn!

Nó có giá 200 triệu!

Đúng là hơi lãng phí nha!

Còn ban thưởng một bài hát tiếng Hàn cấp S, không phải lại muốn hắn tự tay viết một bài hát cho ca sĩ Hàn Quốc chứ?

Thôi được rồi, được tặng một cái thẻ rút thưởng cũng không tệ lắm.

Ít nhất cũng đáng mấy triệu, thậm chí có thể hơn 10 triệu!

Tính qua giá trị của phần quà Chiết Hoa Thủ có lẽ được hơn 200 triệu. Tuy giá trị không nhỏ nhưng có quá nhiều hạn chế nên giá trị thực sự bị suy giảm đáng kể!

Nguyên nhân là vì độ thiện cảm của cô đối với hắn rất thấp. Cho nên chất lượng của phần quà Chiết Hoa Thủ mới suy giảm như vậy sao?

Lúc mới gặp mặt, độ thiện cảm của cô đối với hắn chỉ là hơn 50 điểm. Sau một ngày tiếp xúc, hắn cũng không có chút cử chỉ thân mật nào với cô. Cô cũng giống như con cá quẩn quanh trong hồ nước, dường như bị lúng túng xấu hổ. Cho dù hai người xảy ra quan hệ thân mật nhưng độ thiện cảm chỉ dừng ở mức 70 điểm.

Chung quy chỉ là một cuộc trao đổi thân xác nên chất lượng phần quà Chiết Hoa Thủ mà hệ thống ban tặng cũng bị kém đi.

Biệt thự 200 triệu nghe có vẻ rất đắt tiền nhưng lại không thể bán hay chuyển nhượng. Vậy có nghĩa là căn nhà kia chỉ có thể đặt ở đó quanh năm và còn phải tốn thêm tiền bảo trì. Lợi ích duy nhất là mỗi lần đến Hàn Quốc chơi có thể ở lại nghỉ ngơi vài ngày… Điều này có khác gì tự mình thuê nhà của chính mình?

Chỉ sợ chi phí bảo trì căn biệt thự này còn đắt hơn chi phí đi thuê một căn biệt thự lớn. Đắt hơn rất nhiều, hơn nữa còn phải bảo trì định kỳ hằng năm…

Càng tính toán thì giá trị căn biệt thự càng thêm suy giảm.

Sao hắn lại có cảm giác, nhìn bên ngoài thì như phát tài, thực tế bên trong thì ngược lại?

Triệu Dật tính toán một phen, nhất thời không có hứng thú gì với phần thưởng Chiết Hoa Thủ này.

Triệu Dật tắm xong thì thay quần áo, cười nói: "Kim Na Hee, em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Đã có Song Ji Soo tiếp rượu anh rồi."

Kim Na Hee thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy thân thể sắp tan ra thành từng mảnh, nếu phải tiếp tục hầu rượu Triệu Dật thì cô sẽ vô cùng khó chịu.

Những thứ khác không nói nhưng ít nhất sẽ rất đau.

Tuy rằng Triệu Dật tỏ ra lạnh lùng vô tình nhưng hắn chủ động lên tiếng bảo cô nghỉ ngơi cũng thật tốt, làm cho cô có chút ấm áp trong lòng.

"Cảm ơn!"

Song Ji Soo nhìn dáng vẻ dồi dào sức trẻ của Triệu Dật, ánh mắt lại càng sáng hơn.

"Dáng vẻ của anh thật khỏe mạnh!"

"Ơ, còn một người đẹp nữa đâu?"

Trong đại sảnh quán rượu, đám người Triệu Dật lại cùng nhau vui đùa. Lục Đào nhìn Song Ji Soo một lát rồi dừng lại liếc nhìn Triệu Dật, tỏ ý nghi ngờ.

Triệu Dật cười nói: "Cô ấy tiếp rượu suốt một buổi, có hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút. Không cần để ý đến cô ấy, chúng ta tiếp tục uống."

Lục Đào tiến lên rồi khoác vai Triệu Dật và khẽ hỏi nhỏ: "Như thế nào?"

Triệu Dật cười nói: "Đây không phải là đang hỏi thừa sao?"

Lục Đào mặt mày hớn hở nói: "Quả thực dùng tiền gấp đôi thì được vui sướng gấp nhiều lần. Cuộc sống như vậy mới thực là phong lưu sảng khoái!

Triệu Dật thấp giọng hỏi: "Hai người bọn họ đâu?"

Ánh mắt Lục Đào lập tức lộ ra vẻ bỉ ổi, nói: "Ha ha, tôi vừa mới hỏi qua. Hai người bọn họ bị mấy em gái trêu, có lẽ ngại ngùng nhưng không chịu thua nên muốn đi trêu ngược lại!"

"Bọn họ là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng như vậy sao?"

Triệu Dật cười ha ha rồi thấp giọng trêu ghẹo nói: "Cậu nói nếu Tô Mai biết chuyện này liệu có chém chết cậu hay không?"

Lục Đào nghi ngờ hỏi: "Vì sao lại chém chết tôi mà không phải là chém chết cậu?"

Triệu Dật nhún vai, vẻ mặt chính trực vô hại nói: "Chém tôi cái gì? Tuy rằng mấy em gái là do tôi gọi nhưng người trả tiền là cậu. Cậu không trả tiền, họ sẽ tiếp rượu Lý Dương sao? Không chém cậu thì chém ai?"

Lục Đào mở to hai mắt nói: "Mẹ kiếp! Tàn nhẫn vậy sao? Không chỉ muốn tôi trả tiền còn bắt tôi chịu tội nữa à?"

Triệu Dật hiển nhiên trả lời: "Còn không phải sao ? Cho dù cậu không chịu thừa nhận cũng không có ích gì. Cậu chính là người trả tiền, đây là sự thật không thể thay đổi mà đúng không?"

Lục Đào chớp mắt mấy cái nói: "Tôi bỗng cảm thấy đề nghị trước đó của cậu rất có đạo lý. Dù sao cậu cũng là đại thổ hào còn tôi chỉ là một tiểu thấu minh. Nếu cậu không đưa số tiền đó cho tôi, phải chăng tôi cũng chỉ là một người nghèo?"

Triệu Dật nhìn về phía Lục Đào, giơ ngón tay giữa lên nói: "Tôi đã cho Song Min Gook 2 triệu, cậu nợ tôi 2 triệu, trả đây!"

"Đều đói bụng rồi, tìm chỗ ăn khuya đi."

"Được"

Cả nhóm bốn người Triệu Dật và những người đẹp đều tán thành đề nghị này, bởi tất cả mọi người đều đang đói bụng.

Dù sao chơi đùa cũng là một dạng vận động làm tiêu hao nhiều năng lượng.

Tiếp đó họ tìm thấy một quán rượu cũ kỹ ở trong hẻm. Nơi này giống như một quán cơm ban đêm, cung cấp cho những người chơi đêm chỗ giải trí, rượu và đồ ăn chống đói.

Đây là một tiệm ăn nhỏ và lâu đời. Tuy rằng cách bày trí của quán hơi xưa cũ nhưng vẫn rất gọn gàng và sạch sẽ. Bàn ăn đen sì bóng loáng chứng tỏ đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Bình Luận (0)
Comment