Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người ( Dịch )

Chương 665 - Chương 665: Không Có Cảm Giác Gì Sao?

Chương 665: Không có cảm giác gì sao? Chương 665: Không có cảm giác gì sao?

Choi HyunA không lên xe, cô cầm túi xách của mình, đeo khẩu trang rồi bắt một chiếc taxi.

Bời vì xe công ty còn phải đưa Kim Eun Hye đến nhà ga mà hành trình lại ngược hướng về nhà cô cho nên để tránh làm chậm trễ thời gian của Kim Eun Hye cô quyết định tự mình bắt xe về nhà.

Xe đi qua thành thị phồn hoa, rất nhanh đi đến phía đông thành phố hẻo lánh. Lúc chỉ còn cách nhà bốn năm trăm mét, bởi vì trời mưa nhỏ khiến mặt đường trơn trượt làm cho phía trước xảy ra tai nạn giao thông, hai chiếc xe va chạm vào nhau dẫn đến tắc nghẽn một đoạn đường dài.

Choi HyunA nhìn một chút sau đó trả tiền taxi rồi xuống xe, một tay cầm túi nhỏ một tay che ô đi về nhà.

Choi HyunA rất nhanh đã đi vào một con hẻm nhỏ, đi qua con hẻm này thêm khoảng ba trăm mét chính là nhà của cô.

Đi thêm tầm một trăm mét, cô bỗng thấy ở ngã ba con hẻm xuất hiện một người đàn ông dáng người cao gầy mặc áo mưa, toàn thân hắn trùm kín khiến cho người ta không thấy rõ bộ dạng của hắn.

Choi HyunA liếc nhìn đối phương một cái nhưng không quan tâm lắm, dù sao cũng gần đến nhà cô rồi.

Nhưng mà ngay tại lúc hai người đi qua nhau, người đàn ông kia đột nhiên xoay người, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, hắn siết chặt cổ Choi HyunA từ phía sau, còn đưa tay kéo khẩu trang của cô xuống.

Không đợi Choi HyunA hô lên, hắn dùng tay còn lại cầm khăn tay đưa lên bịt kín mũi và miệng cô.

Sau khi Triệu Dật tỉnh ngủ thì thảnh thơi tự tại, hắn đi ra ngoài bắt đầu mua sắm.

Dù sao cũng là đi ra nước ngoài một lần, đương nhiên là phải mang quà về cho mọi người rồi.

Món quà có lẽ không đáng bao nhiêu tiền nhưng quan trọng hơn chính là tấm lòng .

Dành cả buổi sáng để mua sắm, đến trưa Triệu Dật vui vẻ trở về khách sạn, hấn lười mang theo hành lý nên đã đem tất cả đồ đạc để cho người ta đóng gói sau đó chuyển phát nhanh về căn biệt thự trị giá 80 triệu kia.

Vào cuối năm ngoái căn biệt thự kia, Triệu Dật đã ném cho Quan Tâm để cô ấy quản lý, bao gồm việc sửa chữa lại biệt thự một lần từ trên xuống dưới cùng mua sắm lại toàn bộ đồ dùng và dụng cụ. Hiện tại nó đã được Quan Tâm xử lý gọn gàng, ngăn nắp có thể xem nói là như mới.

Từ đầu năm tới giờ Triệu Dật vẫn luôn bận rộn nên hắn chưa từng đi qua biệt thự đó ở lại.

Ngoài việc gửi quà về Giang Châu, hắn còn gửi quà đến Thượng Hải và Thiên Phủ tặng cho Tần Băng Lạc và Khổng Hi.

Sau khi giải quyết xong tất cả, Triệu Dật bắt đầu hẹn gặp Kim Ji Hyun.

Triệu Dật: Ngày mai tôi phải về nước rồi, tối nay có thời gian không tôi mời cô ăn cơm.

Kim Ji Hyun: Được, tôi sẽ đến tiễn cậu.

Triệu Dật: Ăn nhà hàng tây được chứ?

Kim Ji Hyun: Không có vấn đề!

Triệu Dật gọi điện thoại cho nhà hàng Tây ngon nhất và đặt bàn, sau đó gửi thời gian và địa điểm cho Kim Ji Hyun.

Triệu Dật đến nhà hàng sớm hơn một chút còn Kim Ji Hyun thì đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng, rất nhanh đã được bồi bàn đưa đến chỗ ngồi.

Kim Ji Hyun mỉm cười đánh giá xung quanh: “Nhà giàu mời ăn cơm đều ở những nơi cao cấp như thế này sao?”

Triệu Dật mỉm cười nói: “Cô đừng trêu đùa tôi nữa, nếu không tôi sẽ không về nước nữa mà mỗi ngày về sau đều đến tiệm thịt nướng nhà cô ăn chực, ăn đến nghèo nhà cô mới thôi!”

Kim Ji Hyun che miệng tủm tỉm cười nhìn Triệu Dật: “Vậy không phải là cả một đời sao?”

Triệu Dật cười hì hì nói: “Kỳ thật tôi không muốn cố gắng một chút nào, nếu chị Ji Hyun để cho tôi ăn chực cả một đời vậy thì tôi còn cố gắng làm gì nữa nha.”

Kim Ji Hyun cười nhẹ nhìn Triệu Dật, trong lòng lại thoáng nổi lên hai phần gợn sóng.

Đêm hôm trước, hai người ăn thịt nướng uống rượu, rồi đã cùng nhau ngủ lại trên một chiếc giường cả một đêm, Kim Ji Hyun còn ôm Triệu Dật không chịu buông tay. Tuy rằng từ đầu đến cuối giữa hai người đều không phát sinh chuyện gì khác, thế nhưng Kim Ji Hyun nhớ rất rõ cảm giác yên ổn khi ôm eo Triệu Dật, dựa vào hắn mà ngủ.

Đó là một loại cảm giác giống như say nhưng lại không say, như tỉnh mà lại không tỉnh, không có cách nào hình dung chính xác nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng tốt.

“Được, vậy cậu đừng về Trung Quốc nữa, ở lại đây chị mỗi ngày mời cậu ăn thịt nướng, ăn cả một đời!”

Triệu Dật cười nói: “Đãi ngộ này rất cao đó, tôi muốn suy nghĩ kỹ một chút, dù sao thì đây cũng là chuyện cả đời nha!”

Kim Ji Hyun mỉm cười: “Được, không cần vội vàng, cứ từ từ suy nghĩ, luôn có hiệu lực .”

Triệu Dật cùng Kim Ji Hyun gọi món, vì Kim Ji Hyun tự mình lái xe đến nên hai người chỉ gọi chút đồ uống khác chứ không uống rượu.

Dù sao thì rượu hai người nên uống đã uống hết từ đêm hôm trước rồi.

Hai người đều không nhắc lại chuyện đêm hôm đó, dù bên ngoài biểu hiện rất tự nhiên nhưng bên trong nội tâm vẫn có chút không giống nhau.

Nếu bạn là một người đàn ông được một người phụ nữ xinh đẹp, còn là nữ thần quốc dân ôm bạn ngủ cả đêm, trong lòng bạn sẽ không có cảm giác gì sao?

Bình Luận (0)
Comment