Trong lòng Diệp Thiến vô cùng ấm áp. Tuy Triệu Dật đã nói rất rõ ràng rằng đầu tư có thể kiếm tiền, nhưng theo suy nghĩ của Diệp Thiến thì đầu tư quả thật có thể kiếm tiền, nhưng đó lại là tài sản ở nước ngoài, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”
Nếu như không phải vì mình thì liệu Triệu Dật có cân nhắc mua cổ phiếu không?
Ít nhất thì có phải nguyên nhân lớn nhất của lần mua cổ phiếu này là do mình?
Thật cảm động!
Cho dù Triệu Dật có bao nhiêu đào hoa nhưng đối với mình, quả thật hắn vô dùng dụng tâm. Đến nước này cũng đủ để cho mình tha thứ cho sự đào hoa của hắn.
Ngay cả khi ta tìm được một người đàn ông tâm đầu ý hợp để nói về chuyện yêu đương kết hôn thì chẳng lẽ tâm tư của hắn sẽ không bay nơi khác sao? Thời buổi này nữ nhân xinh đẹp phải đối mặt với nhiều cám dỗ, nam nhân có năng lực chẳng phải là cũng giống như vậy ư?
Thôi vậy, hắn muốn như thế nào thì cứ như thế ấy đi. Chỉ cần hắn đối tốt với mình thì hết thảy có thể hiểu được.
Diệp Thiến cảm động ôm Triệu Dật, tựa đầu vào vai hắn: “Cảm ơn anh đã có lòng như vậy! Kỳ thật em cũng chỉ là một cô gái bình thường, anh hết lòng đối với em như vậy khiến cho em rất vui. Em sẽ luôn yêu anh, yêu cho đến khi một ngày nào đó anh không còn yêu em, không còn cần em nữa!”
Triệu Dật cười nói: “Làm sao có thể, chúng ta còn muốn như vậy đến già, như vậy cả một đời.”
Diệp Thiến ngẩng đầu, mím môi, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Dật, ánh mắt cô bỗng có chút đau buồn: “Thật sự có thể cả đời sao?”
Triệu Dật bị ánh mắt này của Diệp Thiến nhìn đến nhất thời không chịu nổi, hàm nghĩa trong đó hắn rất rõ ràng.
Anh có bạn gái rồi, chúng ta có thể sống mãi không?
Triệu Dật bỗng nhiên cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt để thẳng thắn. Nhân lúc Diệp Thiến đang cảm động, một lời nói rõ ràng tất cả mọi chuyện có lẽ đối với mọi người đều tốt.
Triệu Dật nhẹ nhàng hôn Diệp Thiến, mỉm cười nói: “Vì sao lại hoài nghi?”
Diệp Thiến có chút rối rắm, hiển nhiên cô cũng đang do dự có nên nói hay không. Dù sao một số việc sau khi nói ra thì không thể vãn hồi được nữa.
Nhìn thấu không nói ra, nói ra sẽ không còn đường quay đầu.
Triệu Dật quyết định chủ động mở miệng: “Có phải em muốn hỏi anh có bạn gái khác không?”
Trong mắt Diệp Thiến lóe lên hai phần bối rối, cô vừa định phủ nhận nhưng khi nhìn ánh mắt ẩn chứa dịu dàng và yêu thương của Triệu Dật, trái tim nhất thời cũng bình tĩnh lại nhưng trong lòng lại dâng lên vài phần ấm ức tủi thân, vì vậy mà vành mắt cô cũng hơi đỏ lên.
“Anh đã có bạn gái trước khi gặp em, đúng không?
Triệu Dật bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng anh rất tham lam…”
Diệp Thiến ngày càng cảm thấy tủi thân, nước mắt dường như cũng chực trào ra: “Anh đối với em chỉ là chơi đùa, đúng không?
Triệu Dật kiên quyết lắc đầu, đưa tay ôm lấy Diệp Thiến: “Đương nhiên không phải, chuyện cả đời làm sao có thể nói chỉ là chơi đùa?”
Có thể là do ngữ khí kiên quyết của Triệu Dật hoặc có lẽ do hai chữ cả đời mà khiến cho Diệp Thiến không còn cảm thấy bi thương.
Triệu Dật thẳng thắn nói: “Anh thừa nhận anh không đủ chung thủy, nhưng tình cảm của anh đối với em hay đối với họ đều là nghiêm túc. Anh hi vọng chúng ta cùng sống chung cả đời này, và anh cũng sẽ nghiêm túc đối với phần tình cảm này mãi mãi.”
Diệp Thiến tựa đầu lên bờ vai Triệu Dật lần nữa: “Anh không thể kết hôn với em, đúng không?”
Triệu Dật hơi lúng túng, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Ngoại trừ giấy kết hôn, những thứ khác anh đều có thể cho em giống như một cặp vợ chồng có giấy chứng nhận kết hôn.”
Diệp Thiến lập tức hiểu ra, đây chẳng phải là tình yêu sao?
Trái tim Diệp Thiến thoáng có chút chua xót. Mặc dù trước kia cô từng hoài nghi nhưng hôm nay đã nói rõ ràng song vẫn vẫn thấy hơi buồn lòng.
Điều này khác với việc cô chấp nhận Bạch Nguyệt.
“Chờ đến lúc anh thực sự kết hôn, anh còn có sức để chiếu cố chúng ta sao… Chẳng nhẽ cô ấy sẽ không tức giận ư?”
Triệu Dật thẳng thắn nói: “Về mặt này anh có thể cam đoan với em. Hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị để nói rõ ràng với cô ấy vào thời điểm thích hợp. Cô ấy là một cô gái hiền lành, cho dù có tức giận thì cũng chỉ tức giận anh chứ sẽ không giận các em. Hơn nữa đây vốn là trách nhiệm của anh, anh sẽ không để cho các em chịu ấm ức.”
Diệp Thiến ôm Triệu Dật, nội tâm cô đấu tranh có chút phức tạp.
Một mặt, Triệu Dật rất tốt, mọi mặt đều tốt. Mặt khác cô lại lo lắng cho tương lai.
Vừa tốt nghiệp đại học xong mà đã trở thành người yêu của người khác?
Hơn nữa còn là… cả đời?
Sau khi suy nghĩ một chút, cô nhìn Triệu Dật hỏi: “Cũng vì nguyên nhân này nên trước kia anh mới trực tiếp tặng xe cho em, tặng nhà cho em để biểu đạt tấm lòng của anh sao?”
Triệu Dật lắc đầu: “Mặc dù chỉ có một chút như vậy, nhưng cũng đủ để cho thấy anh thật lòng. Thế nhưng nó không phải là trọng tâm, mà thực lòng thì anh cảm thấy chúng ta cần nên mới đưa. Những thứ ấy không ảnh hưởng hướng đi của quan hệ chúng ta về sau.”