Triệu Dật nhất thời dở khóc dở cười, tuy rằng Bạch Nguyệt nói là sự thật nhưng Bạch Nguyệt tự mình nói ra lại cảm giác đúng thật là...
Bạch Nguyệt nhìn biểu hiện của triệu Dật thì cười hì hì nói: “Đây là em tự mình lựa chọn, em rất hài lòng. Em cũng không cảm thấy thiếu thốn cái gì hay nghĩ đến việc cuối cùng em có được cái gì. Trước tiên nói về hiện tại, mối quan hệ yêu đương này đã đủ thỏa mãn mong muốn của bất kỳ cô gái nào. Sau này nếu thật sự cùng anh sống cả đời thì em cảm thấy ngoại trừ việc anh không thể mỗi ngày ở cùng em, những thứ khác hình như cũng không có vấn đề gì. Anh là người đàn ông có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với ai.”
“Nếu như sinh con cũng không khác biệt gì lắm so với các cặp vợ chồng bình thường. Hơn nữa, anh có bản lĩnh như vậy, lại có thể kiếm được rất nhiều tiền, cuộc sống của ai cũng sẽ không khổ sở. Khổ trên thế gian này nói cho cùng đa phần vẫn là bởi vì nghèo. Nếu em nói vậy anh có nghĩ em thực tế quá không?”
Triệu Dật cười nói: “Thực tế cũng không có gì sai, ai lại không muốn sống tốt một chút, lý tưởng quá thuần khiết tất nhiên là tốt nhưng hiện thực luôn mang đến cảm giác chân thực nhất. Nếu như anh nghèo khổ không có tiền trong tay, đừng nói mấy bạn gái, một người bạn gái thôi sợ là chỉ cảm thấy ghét bỏ anh không có bản lĩnh, điều này không phải rất bình thường sao.”
Bạch Nguyệt cười cười, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh nghĩ như vậy là được rồi, em chỉ lo anh cảm thấy em thực tế, trong lòng khinh thường em.”
Triệu Dật nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Bạch Nguyệt, hắn nói: “Anh sẽ không như vậy, em đừng nghĩ nhiều. Con người ở thế gian này làm sao có thể hoàn toàn lý tưởng hóa, điều này không thực tế. Anh không phải cũng là người rất thực tế sao? Em xem, bạn gái anh mỗi người đều xinh đẹp như vậy, vóc dáng lại đẹp, tính cách cũng tốt, đều là mỹ nữ đứng đầu.”
Lời nói của Triệu Dật chọc Bạch Nguyệt cười, cô hỏi: “Anh còn có bao nhiêu bạn gái?”
Triệu Dật cười nói: “Trừ một cô gái ở Giang Châu ra chỉ có một người, không còn ai khác nữa.”
Bạch Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Giang Châu? Vậy là ở thành phố khác anh còn có bạn gái khác nữa phải không?”
Triệu Dật có thể thản nhiên nói ra tất cả với Bạch Nguyệt bởi vì bản thân cô hình như đối với việc này cũng không để ý, có lẽ cô đã nghĩ thông suốt tất cả rồi.
"Thiên Phủ có một người là nữ tổng giám đốc bá đạo, Thượng Hải có một người là tuyển thủ đua ngựa. Nhưng mà hai cô ấy đều ở Thiên phủ và Thượng Hải, cho nên gặp mặt các em là chuyện không có khả năng,cho dù có đụng mặt nhau cũng có thể chỉ là ngẫu nhiên. Việc này anh cũng không nói với Thiến Thiến, em hãy giả vờ không biết nha.”
Bạch Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Anh lo lắng cô ấy tức giận à?”
Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy, lúc trước đề cập đến việc gặp mặt Thiến Thiến còn do dự suy nghĩ một hồi mới đồng ý. Nếu anh nói anh còn có bạn gái khác ở thành phố khác, lỡ như cô ấy nghe xong tức giận bỏ đi thì làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tuy rằng em biết nói như vậy có thể không thích hợp nhưng em vẫn muốn hỏi anh một chút. Anh trẻ tuổi như vậy, có năng lực như vậy, vừa đẹp trai lại có điều kiện tốt, căn bản là không có bất kỳ cô gái nào có thể ngăn cản được sức hút của anh, anh muốn bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều có. Anh thật sự chuẩn bị nói chuyện cả một đời với chúng em sao? Đối với anh mà nói thì như chúng em nếu muốn không phải lúc nào cũng đều có sao?”
Triệu Dật không nghĩ tới Bạch Nguyệt hỏi như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vào ngày lễ tình nhân năm nay, anh cảm thấy có chút đau đầu. Sau đó anh đi đến Tam Á, ở đó gặp được một vị công chúa Thuỵ Điển, anh dùng thời gian ngắn ngủi ba ngày thì chiếm được lần đầu tiên của cô ấy.”
Bạch Nguyệt mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Triệu Dật.
Công chúa của Thuỵ Điển?
Lần đầu tiên?
Triệu Dật cũng quá lợi hại đi.
Tuy rằng Bạch Nguyệt cũng tin tưởng không có nữ nhân nào có thể ngăn cản được sức hút của Triệu Dật, nhưng đó là công chúa đó nha!
Nếu như nói công chúa làm việc phóng đãng thì không nói, nhưng nghe ý tứ này của Triệu Dật thì người ta rõ ràng vẫn là lần đầu tiên của thiếu nữ.
Ba ngày!
Bạch Nguyệt thắc mắc hỏi: “Công chúa? Nếu như cưới công chúa chẳng phải là có thể làm thân vương sao?”
Triệu Dật cười khổ nói: “Đúng vậy, nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra. Nhưng cũng chính là vì chuyện lần này làm cho anh nhận ra một số điều. Cho nên anh cảm thấy vẫn là nên cố gắng ít chọc nợ tình, trông coi các em thật tốt sống qua ngày. Cứ như vậy đi, anh đã có các em rồi, cho dù có một số mối quan hệ khác anh cũng cố gắng không tính đến chuyện cả đời, không lừa gạt ai.”
Ánh mắt Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên, chợt cười nói: "Lời này của anh nếu là ba mươi tuổi nói thì cũng bình thường, anh mới mười chín tuổi nói ra những lời như vậy thật sự là làm cho người khác cảm thấy có chút ngạc nhiên đó.”