Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người ( Dịch )

Chương 721 - Chương 721: Anh Là Địa Chủ, Ai Giám Trút Giận Với Anh

Chương 721: Anh là địa chủ, ai giám trút giận với anh Chương 721: Anh là địa chủ, ai giám trút giận với anh

Bếp điện và nồi lẩu đã được bày sẵn trên bàn ăn, hương thơm và hơi nóng tỏa ra khắp phòng, xung quanh là các loại nguyên liệu tươi ngon.

Quan Tâm rót rượu và đồ uống cho mọi người rồi đứng nghiêm trang ở một bên.

Triệu Dật nhìn Quan Tâm một cái rồi cười nói: "Đứng đó làm gì? Ngồi xuống ăn cùng đi. Hôm nay không có người ngoài, về sau có lẽ nơi này cũng không tiếp người ngoài nên cô đừng khách sáo. Cô đứng như vậy, sao chúng tôi có thể ăn uống tự nhiên được…"

Quan Tâm hơi do dự một chút, làm gì có quản gia nào lại ăn cơm cùng chủ nhà cơ chứ?

Triệu Dật thấy cô đứng im lặng thì cười nói: "Tôi là ông chủ, tôi ra lệnh cho cô ngồi xuống ăn thoải mái."

Phùng Tiếu Tiếu cũng cười nói: "Anh Dật nói đúng đó. Tuy chị là quản gia nhưng bây giờ ở đây không có người ngoài hay khách lạ. Đều là người một nhà nên chị đừng khách sáo nữa, lẽ nào chúng tôi lại để chị phải lủi thủi ăn sau, như vậy thật không hay."

Quan Tâm hết cách đành ngồi xuống rồi nói: "Quy tắc của nghề quản gia không cho phép tôi được ngồi ăn chung với chủ nhân…"

Triệu Dật cười nói: "Chúng tôi không phải danh gia vọng tộc gì nên không cần nhiều quy tắc như vậy. Chỉ cần không có người ngoài thì chúng ta đều là người một nhà, mau ăn đi đừng ngại nữa."

Quan Tâm gật đầu nói: "Cảm ơn ông chủ."

Quan Tâm hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Triệu Dật. Nếu có người ngoài hay có khách lạ thì tất nhiên Quan Tâm phải giữ đúng bổn phận quản gia của mình. Còn nếu chỉ có người nhà thì không cần khách sáo, càng không cần phân biệt chủ tớ rõ ràng như vậy.

Chỉ là Quan Tâm cũng biết, sợ là sẽ không có quá nhiều khách khứa lui tới nơi này.

Dù gì thì ngoại trừ Bạch Nguyệt ra thì Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến đều có nhà riêng. Nếu họ muốn đãi khách thì đương nhiên là sẽ làm ở nhà của họ chứ không phải ở đây.

Ngay cả người giúp việc họ cũng không cần, vậy hiển nhiên là nơi này giống như Vườn Địa Đàng riêng của họ, chỉ có một mình Quan Tâm là người ngoài.

Quan Tâm tự rót cho mình một ly nước ngọt, còn mọi người đều uống rượu. Ngay cả người không uống được rượu như Tiếu Tiếu cũng tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.

Triệu Dật nhìn ba người họ, trong lòng vô cùng xúc động, hắn nâng ly rượu lên nói: "Mọi người cùng cạn ly, hôm nay là tiệc tân gia của chúng ta, cũng là ngày các em gặp mặt nhau!"

Ba cô gái nâng ly lên và liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt chứa đầy sự trìu mến.

Có lẽ là bởi vì ba người họ đều còn trẻ và đều có hướng phát triển sự nghiệp riêng của mình nên hoàn toàn không xảy ra xung đột lợi ích. Cũng vì vậy mà họ không có ý đồ hay mưu mô gì xấu xa.

Họ cùng ngồi ở đây, tất cả là vì không muốn rời bỏ Triệu Dật.

Huống chi Triệu Dật đối xử với họ cũng rất bình đẳng. Từ biệt thự nhà vườn đến xe hơi xịn hắn đều mua tặng từng người. Hắn cũng chưa từng bạc đãi ai, cho dù Bạch Nguyệt không cần thì hắn vẫn cẩn thận hỏi lại hai lần, chỉ là Bạch Nguyệt một mực từ chối nhận quà mà thôi.

Tất nhiên Quan Tâm không xen vào trò chuyện với họ mà chỉ yên lặng ngồi ăn ở bên cạnh.

Triệu Dật cũng không để ý đến cô, hắn chỉ là không thích có người đứng cạnh hầu hạ khi ăn cơm nên muốn cô cùng ngồi ăn cho gần gũi hơn.

Triệu Dật uống một ngụm rượu rồi cười nói: "Anh muốn cảm ơn các em đã tha thứ cho lòng tham của anh, thật sự anh vô cùng cảm động. Anh sẽ cố gắng đối xử thật công bằng với các em, không để ai bị lẻ loi ưu buồn mà luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc. Nếu trong lòng các em có oán hận gì thì hãy trút hết lên người anh, anh chịu được!"

Câu nói cuối cùng của hắn đã làm ba người họ bật cười. Ngay cả Quan Tâm cũng nhịn không được mà len lén cười mỉm.

Phùng Tiếu Tiếu lườm Triệu Dật một cái nói: "Anh giống như một đại địa chủ, ai dám trút giận lên anh chứ."

Bạch Nguyệt đồng tình tiếp lời: "Đúng vậy, không thể trêu chọc nha! ”

Diếp Thiến cong môi khẽ mỉm cười, ánh mặt thật nhu hòa.

Cô vốn lo lắng Phùng Tiếu Tiếu là người khó gần, dù sao bây giờ Phùng Tiếu Tiếu cũng là một ngôi sao ca nhạc khá nổi tiếng, được nhiều người kỳ vọng và hâm mộ. Nhưng tiếp xúc rồi mới thấy cô rất dễ gần, hơn nữa còn có thái độ rất tốt với hai người Diệp Thiến và Bạch Nguyệt.

Triệu Dật cười ha hả rồi đổi chủ đề, nói: "Bạch Nguyệt, gần đây công việc thế nào rồi? Đã vào quỹ đạo chưa?"

Bạch Nguyệt vừa ăn lẩu vừa kể chuyện công việc, Phùng Tiếu Tiếu cũng tò mò hỏi vài câu sau đó mọi người cùng tùy ý tán gẫu.

Cùng nhau trò chuyện vui vẻ về cuộc sống và những điều thú bị trong công việc. Lại có rượu nên bầu không khí càng thêm ấm áp và thoải mái hơn.

Ăn chung một bữa cơm đã giúp ba cô gái gần gũi và hòa hợp với nhau hơn. Tuy rằng khoảng cách chưa thực sự biến mất nhưng cũng rút ngắn được phần nào.

Cơm nước xong xuôi đã là chín giờ tối.

Những chuyện dọn dẹp dĩ nhiên là giao cho Quan Tâm còn họ ngồi xem TV ở phòng khách. Được một lúc thì chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi, dù sao đi học đi làm một ngày lại còn uống chút rượu nên có hơi mệt mỏi.

Bình Luận (0)
Comment