Hiện tại cho dù Triệu Dật hàng ngày đều mua mấy thứ này, một ngày tiêu 1 triệu đi chăng nữa, một năm cũng chỉ tiêu hơn 300 triệu. Coi như Triệu Dật không có hệ thống trong tay thì với giá trị tài sản hiện có, lợi nhuận thu được hằng năm cũng đơn hơn 300 triệu, căn bản là không cần lo lắng về tiền.
Tiêu tiền không có gánh nặng tâm lý, có thể nói chỉ có người giàu mới tùy hứng như vậy được.
Không có gì để nói, quét qua các cửa hàng trên đường đi, chỉ trong vài giờ túi lớn và túi nhỏ đã chứa đầy cốp xe.
Ba người trở lại biệt thự thì đã gần trưa, Phùng Tiếu Tiếu đã trở về, đang cùng Quan Tâm nấu cơm trưa trong phòng bếp.
"Mọi người về rồi!"
Triệu Dật ừ một tiếng, cười nói: "Em làm món gì ngon vậy?”
"Chỉ là món ăn thường ngày, cũng không có gì đặc biệt."
Phùng Tiếu Tiếu tiếp lời nói một câu, chợt cười nói: "Đi dạo phố mua được cái gì rồi? Thật nhiều túi lớn túi nhỏ đó nha. ”
Bạch Nguyệt cười nói: "Mua chút quần áo mùa hè, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt, bọn mình còn mua cho cậu nữa.”
"Mua áo tắm à?"
Diệp Thiến mỉm cười nói: "Áo tắm đương nhiên có, còn có một ít đồ mùa hè, anh Dật mua cho chúng ta."
Diệp Thiến cũng đổi cách xưng hô, cô gọi Triệu Dật là anh Dật. Dù sao Triệu đại gia đó là biệt danh riêng, thời điểm khác vẫn nên gọi là anh Dật thì tốt hơn, coi như là xưng hô thống nhất.
Về việc trong mấy người thì Triệu Dật nhỏ tuổi nhất.
Ai quan tâm chứ?
Với khí chất trầm ổn thành thục như vậy thì nói Triệu Dật 19 tuổi thì người ta cũng không tin.
Hơn nữa, đàn ông bây giờ đều là lấy bản lĩnh so cao thấp. Triệu Dật phong thái chín chắn trưởng thành đối đãi với các cô, chẳng lẽ lại gọi là Tiểu Dật?
Mở miệng gọi Tiểu Dật sao được chứ?
"Tiếu Tiếu, em xem xem quần áo của em có vừa không?"
Sau khi ăn xong, Triệu Dật cười hỏi Phùng Tiếu Tiếu: "Nếu như không vừa thì để cho Quan Tâm đem đi trả hoặc đổi.”
Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng: "Được, em đi thử xem.”
Triệu Dật nháy mắt mấy cái, đứng lên nói: "Đi, anh đi xem giúp em.”
Phùng Tiếu Tiếu cười cười không nói gì đi lên lầu, Triệu Dật đi theo phía sau cô lên lầu.
Diệp Thiến và Bạch Nguyệt nằm trên sô pha rộng rãi mềm mại để tiêu cơm, dù sao vừa ăn cơm xong không thể đi bơi.
Nhìn Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu đi lên lầu, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt liếc nhau ánh mắt thoáng có chút tò mò.
Bốn người bọn họ xem như đã chính thức bắt đầu sống chung, cảm giác này vẫn rất mới lạ, có cảm giác vừa khẩn trương, vừa thấp thỏm lo lắng. Nhưng giống như lời Triệu Dật nói tính cách của Phùng Tiếu Tiếu rất ôn hòa, không phải là người có tính tình hung hăng, mọi người ở chung ngược lại rất vui vẻ.
Nhưng nếu đã ở chung thì khẳng định không thể tránh khỏi chuyện tiếp xúc thân mật với Triệu Dật. Ngày thường mọi người giống như người trong nhà ở cùng nhau, tán gẫu về công việc, nói chuyện chuyện trên trời dưới đất rất náo nhiệt. Nhưng Triệu Dật thì chỉ có một, buổi tối muốn ngủ với nhau thì làm sao đây?
Tối hôm qua, cả Diệp Thiến, Bạch Nguyệt và Phùng Tiếu Tiếu đều khóa trái cửa phòng, không hẹn mà cùng lựa chọn giống nhau vào ngày đầu tiên, nhưng kế tiếp thì sao?
Nếu chỉ có một người một mình ở đây đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tất cả mọi người đều ở đây thì cũng không thể lúc nào cũng khóa trái cửa, phải không?
Triệu Dật đi cùng Phùng Tiếu Tiếu lên lầu thay quần áo, liệu có thể xảy ra chuyện gì đó hay không?
Phùng Tiếu Tiếu và Triệu Dật đi lên một lúc lâu cũng chưa xuống. Bạch Nguyệt từ trên sô pha bò tới, tựa vào người Diệp Thiến, thấp giọng hỏi: "Thử quần áo không cần lâu như vậy đúng không Thiến Thiến? Cậu đoán xem bọn họ đang làm gì?”
Khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, tim đập cũng tăng tốc đập nhanh hơn, cô thấp giọng trả lời: "Có lẽ hai người họ nói đang nói chuyện gì đó.”
Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Cậu thật sự cảm thấy như vậy sao?”
Đôi mắt Bạch Nguyệt có chút giảo hoạt, rõ ràng là đang trêu chọc Diệp Thiến. Đương nhiên vào lúc này mọi người khẳng định trong lòng đều nghĩ cùng một chuyện, chẳng qua tất cả mọi người thẹn thùng, ngượng ngùng không nói ra.
Diệp Thiến bị Bạch Nguyệt vạch trần chân tướng, khuôn mặt càng đỏ hơn, cô có chút xấu hổ vỗ cánh tay Bạch Nguyệt một cái, nói: "Nếu cậu đã tò mò như vậy thì đi lên xem thử đi?”
Bạch Nguyệt chớp chớp mắt, trong ánh mắt đầy sự nghịch ngợm, cô nói: "Hay là chúng ta cùng nhau đi lên xem thử?”
Diệp Thiến không chút do dự lắc đầu: "Mình không đi, cậu muốn đi thì đi một mình đi!”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lát, cuối cùng không nhịn được tò mò, cô nói với Diệp Tiến: "Vậy mình sẽ làm bộ đi lên thay đồ bơi, sau đó lén nhìn xem."
Diệp Thiến khoát tay áo nói: "Cậu muốn đi thì đi đi, đừng cản trở mình xem video.”
Bạch Nguyệt thò đầu nhìn thoáng qua video múa mà Diệp Thiến đang xem. Cô ôm Diệp Thiến vẻ mặt khâm phục nói: "Mình thật sự khâm phục cậu, khó có được một ngày nhàn rỗi cậu vẫn học tập. Không thì làm ở cho cậu một gian phòng luyện múa ở đây, cậu thấy thế nào? Lầu một không phải có một phòng tập thể dục sao, di chuyển dụng cụ thể dục đi một chút là được. Như vậy sau này cậu có thể ở nhà luyện tập, không phải cậu nói khiêu vũ cần phải thường xuyên luyện tập sao? nếu không xương cốt sẽ bị cứng."