Lại nói, trong mấy người bạn gái thì chỉ có Khổng Hi là Triệu Dật chưa từng tặng cô bất cứ vật gì, xe hay phòng ở đều chưa từng tặng qua, dù cô có là nữ tổng giám đốc có tài sản lên đến trăm tỷ thì Triệu Dật vẫn cảm thấy không tốt.
Tháng bảy này là thời gian tập đoàn Thiên Hà chuẩn bị đưa ra thị trường, vừa vặn cũng là thời gian nghỉ hè nên Triệu Dật chuẩn bị trở về Thiên Phủ, chuẩn bị ở bên Khổng Hi bù đắp, quan tâm chăm sóc cô một thời gian.
Hừm, lần này về nhất định phải cẩn thận chọn một món quà cho cô ấy.
Chuẩn bị tặng cái gì mới được đây?
Châu báu, trang sức, xe hay phòng ở? Mấy thứ này cô ấy đều không thiếu nha.
Tạo một chút lãng mạn?
Cái này thật ra là có thể nhưng mà vẫn phải có đồ vật nào đó mang ý nghĩa tượng trưng mới được.
Tặng quà cho Bạch Phú Mỹ thật sự là một việc khiến người ta phải đau đầu mà.
Tuy rằng nói tặng đúng món quà thì cho dù là một chiếc nhẫn làm bằng nắp lon nước ngọt cũng có thể khiến người ta xúc động, nhưng mà làm gì có nhiều món quà khiến người ta động tâm đến thế cơ chứ!
Tâm ý cũng không phải là thứ có thể thể hiện ra một cách dễ dàng.
Suy nghĩ kỹ đi nào!
Triệu Dật phục hồi tinh thần, suy nghĩ một chút hắn lập tức quyết định tìm lý do phát cho mấy cô bạn gái một khoản tiền, dù sao trong sinh hoạt cơ bản luôn có chỗ cần tiêu tiền.
Dù sao chạy xe vẫn phải đổ xăng, nếu va chạm thì vẫn phải mang xe đi sửa mà, đúng không?
Cũng phải tự mua cho mình quần áo đẹp nữa chứ?
Dù Triệu Dật mua cho các cô rất nhiều quần áo hàng hiệu nhưng không phải tất cả đều là xa xỉ phẩm, có không ít nhãn hiệu quần áo như Adidas, Nikes,... thậm chí cũng có các thương hiệu bình dân như Uniqlo, tất cả đều lấy thoải mái, phù hợp, đẹp mắt làm chủ.
Hừm, lấy lý do gì đây?
Có rồi! Hai ngày nữa là Quốc tế Thiếu nhi!
Ngày 1/6 Quốc tế Thiếu nhi, phát xì lì cho bạn gái cũng được mà, nhỉ?
Buổi tối, Triệu Dật lẻn vào phòng của Diệp Thiến, lần này Diệp Thiến không khóa trái cửa phòng nữa.
Dù sao ban ngày Diệp Thiến cũng đã biết chuyện Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu cùng Bạch Nguyệt thay quần áo, nếu đã có người mở đầu vậy thì không cần cứng rắn chống đỡ nữa.
-----
Sáng ngày chủ nhật, lúc mọi người ngồi lại một chỗ cùng nhau dùng bữa sáng, hai bên thân thiết thêm vài phần, dần dần khiến người ta có cảm giác như người một nhà.
Triệu Dật nhìn trong mắt, vui trong lòng.
Thật tuyệt vời!
Ăn xong bữa sáng, Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến cùng Bạch Nguyệt đi dạo phố với nhau, Triệu Dật bị vứt bỏ một cách vô tình, mà những chuyện như thế này thì về sau sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc mấy người Phùng Tiếu Tiếu đi dạo phố thì Triệu Dật cơ bản đều bị xa lánh.
“Bọn em dùng cơm bên ngoài, buổi trưa sẽ không về đâu!”
Triệu Dật bất đắc dĩ: “Được, được, mấy người các em vui vẻ là được.”
Sau khi ba cô gái rời đi, Triệu Dật một mình nằm trên sô pha rồi lại chạy đến nằm trên ghế dài ở vườn hoa gần bể bơi, ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái vô cùng.
Triệu Dật cầm điện thoại di động tán gẫu cùng Khổng Hi.
Triệu Dật: Tiểu Hi Hi~
Khổng Hi: Rảnh rỗi vậy, hôm nay không phải là cuối tuần à, không đi chơi cùng mấy cô bạn gái của anh sao?
Triệu Dật: Họ đi mua sắm cùng nhau rồi, một mình anh đang ở nhà buồn chán nằm phơi nắng đây.
Triệu Dật tiện tay chụp một bức hình rồi gửi qua.
Khổng Hi: Hồ bơi? Đây là biệt thự nào vậy? Mấy cô ấy cùng nhau dạo phố?
Khổng Hi là người biết được đầy đủ về mấy cô bạn gái của Triệu Dật, thậm chí đến chuyện cũ của họ cô cũng rất rõ ràng, vì vậy Triệu Dật không cần giấu giếm cô chuyện gì cả.
Triệu Dật: Đây là một căn biệt thự mà anh dẫn người đầu tư cổ phiếu kiếm tiền nên người ta tặng anh, ở ngay cạnh trường học, hai ngày nay Phùng Tiếu Tiếu và Diệp Thiến, Bạch Nguyệt gặp được nhau.
Khổng Hi: Gặp nhau sao? Dùng thân phận bạn gái?
Triệu Dật: Đúng vậy, có phải là rất giật mình không?
Khổng Hi: Quả thật là có chút giật mình, mấy cô ấy phản ứng như thế nào?
Triệu Dật: Vẫn còn tốt, anh đều hỏi mấy cô ấy trước rồi sau đó mới để họ gặp nhau. Mấy ngày nay họ đều ở cùng nhau, vừa rồi mấy người họ đi dạo phố đều chán ghét mà vứt anh lại.
Khổng Hi: Ngoài miệng thì nói bị vứt bỏ nhưng trong lòng có phải đang rất đắc ý hay không?
Triệu Dật: Thành thật mà nói thì có một chút.
Khổng Hi: Hừ, xem cái đức hạnh này của anh đi!
Triệu Dật: /Vô tội /, mấy ngày nay công việc của em có ổn không?
Khổng Hi: Vẫn như vậy thôi, dù sao chuyện này vẫn phải làm theo từng bước.
Triệu Dật: Có phải việc đưa ra thị trường có phiền toái gì không?
Khổng Hi: Khẳng định là sẽ có chút phiền toái, nào có chuyện gì dễ dàng chứ. Hiện giờ đang trong giai đoạn xét duyệt, nếu như xét duyệt thuận lợi thì chỉ cần mất chừng một tháng lập tức có thể ổn định đưa ra thị trường.
Triệu Dật: Còn phải chờ xét duyệt nữa sao? Bây giờ thế nào rồi?