Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người ( Dịch )

Chương 734 - Chương 734: Thẻ Thời Gian

Chương 734: Thẻ thời gian Chương 734: Thẻ thời gian

"Mặt khác tôi muốn nhắc nhở cô một chút, bên tôi không có nhiều tài nguyên. Tuy rằng chắc chắn công ty sẽ tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, nhưng không phải cô là nghệ sĩ của công ty thì sẽ được ưu tiên, càng không phải vai diễn tốt nào cũng được trao cho cô đóng, tất cả còn tùy thuộc vào kỹ năng diễn xuất của cô…"

Giang Dĩnh không chút do dự gật đầu nói: "Vốn dĩ nên như vậy, cứ làm việc đúng quy trình là được. Tôi được trở thành nghệ sĩ đầu tiên của công ty đã rất vinh dự rồi, nên không dám nghĩ nhiều."

Triệu Dật cười nói: "Được, để tôi quay về sắp xếp một chút, xem có nên thành lập một ban ngành chuyên phụ trách việc ký hợp đồng cho công ty hay không. Nếu muốn làm thì nên làm cẩn thận một chút."

Giang Dĩnh nâng ly rượu lên và nói: "Cảm ơn ông chủ."

Triệu Dật cũng nâng ly lên cụng một cái rồi tiếp lời: "Cô gia nhập vào công ty của tôi, tức là giúp tôi kiếm tiền và tin tưởng tôi, vì vậy cô đừng nên khách sáo."

Giang Dĩnh tìm được chốn dung thân cho mình thì vô cùng cao hứng. Tửu lượng của cô khá tốt nên không ngại uống một chầu với Triệu Dật.

Tám rưỡi tối, hai người rời khỏi nhà hàng. Triệu Dật thuận miệng hỏi: "Hiện tại cô ở đâu? Vẫn ở trường sao?"

Giang Dĩnh cười nói: "Tôi sắp tốt nghiệp rồi, vả lại cũng bắt đầu đóng phim nên dọn ngoài ở. Tôi thuê một căn nhà ở khu Nam An…"

Triệu Dật hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Cô cũng ở khu Nam An sao?"

Giang Dĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải công ty ở khu Vũ Tông sao? Bên đó căn bản toàn là công ty kinh doanh nên tôi thuê nhà ở khu Nam An để làm hàng xóm với ông chủ."

Triệu Dật cười nói: "Cô ở khu chung cư nào?”

"Khu chung cư Đào Diệp."

Triệu Dật ồ một tiếng rồi nói: "Khoảng cách không xa lắm."

Giang Dĩnh cười nói: "Tôi đã nói là muốn làm hàng xóm với ông chủ mà."

Triệu Dật nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ về đó luôn sao?"

Giang Dĩnh chớp mắt mấy cái nói: "Nếu ông chủ không vội thì tìm một chỗ uống với tôi không?"

Triệu Dật cười hỏi: "Được rồi, đi đâu đây?"

Giang Dĩnh cười nói: "Hay là đến quán bar nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên nha. Tôi mời anh uống rượu một bữa. Ông chủ đừng giành trả tiền với tôi, coi như tôi đang nịnh bợ sếp đi nha."

Cả hai cùng tới quán bar quen thuộc, trùng hợp là chỗ ngồi lúc trước vẫn còn chưa có người. Dù sao bây giờ mới là tám rưỡi tối nên chưa đến giờ cao điểm của quán bar.

Giang Dĩnh gọi loại rượu giống với loại rượu mà Triệu Dật gọi lần trước.

Cùng một địa điểm, cùng một chỗ ngồi và cùng một loại rượu, nhưng cả hai người đều đã có sự thay đổi rất lớn.

Trước kia khi Triệu Dật đến Giang Châu tiếp quản công ty, tuy rằng lúc đó hắn đã có hệ thống trong tay nhưng thực sự chưa có nhiều tiền, nên thường sử dụng thẻ hoàn tiền của hệ thống để mua đồ. Nhưng Triệu Dật của hôm nay đã khác, sau một năm kinh doanh đã có tài sản mấy chục tỷ và làm chủ nhiều công ty nên không cần tính toán khi tiêu tiền nữa.

Tuy rằng hiện tại Giang Dĩnh chưa được coi là nổi tiếng, nhưng so với ngày trước thì tốt hơn rất nhiều. Ngày đó cô chỉ là một vũ công nhỏ vô danh nhảy múa ở trung tâm thương mại. Còn bây giờ đã khác, đợi đến khi bộ phim Niềm Tin Trỗi Dậy được phát hành, Giang Dĩnh sẽ lập tức nổi tiếng.

Chỉ cần đạt được doanh thu phòng vé cao thì không ai dám phê bình diễn xuất của cô, tên tuổi của cô cũng vì vậy mà không ngừng vang xa. Dù gì nhan sắc và vóc dáng của Giang Dĩnh cũng rất đẹp, nếu có thêm kỹ năng diễn xuất tốt nữa thì khẳng định sẽ được rất nhiều người hâm mộ.

Tưởng như chỉ vừa mới gặp mặt hôm qua vậy mà thoáng chốc đã là một năm. Thời gian trôi nhanh như một giấc mộng vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Dật bỗng nhiên nhớ tới đã lâu rồi hệ thống không ban thưởng gì cho hắn.

Có lẽ là bởi vì cuộc sống gần đây không có chuyện gì mới mẻ và vì hiện tại Triệu Dật đã đủ giàu có, nên hệ thống cũng cảm thấy những thẻ quà tặng không còn cần thiết nữa.

Tuy rằng cảm giác được ban thưởng rất sảng khoái, giống như đang đi bộ mà nhặt được tiền vậy. Nhưng khi bản thân có thể tự làm giàu thì số tiền nhặt được kia không còn ý nghĩa gì nữa. Cảm giác sảng khoái cũng phai nhạt đi mấy phần.

"Tinh! Ký chủ trở về chốn cũ và cảm nhận được năm tháng tựa như nước chảy hoa rơi, ngộ được triết lý nhân tình thế thái, đặc biệt thưởng cho thẻ thời gian x1."

"Chú ý 1: Thời gian làm bạc mái đầu, vẫn chưa qua hết bể dâu kiếp người. Thẻ thời gian có thể làm chậm ảnh hưởng của thời gian đối với thân thể. Nói cách khác là làm chậm tốc độ lão hóa, giúp kéo dài tuổi thọ, công hiệu đến hết đời."

Làm chậm quá trình lão hóa!

Kéo dài tuổi thọ!

Tốt nha. Phần thưởng này thật tuyệt vời!

Mới ban nãy Triệu Dật còn cảm thán hệ thống đã lâu không thưởng gì cho hắn. Ai ngờ vừa than thở xong thì lập tức được thưởng một thẻ quà xịn sò.

Triệu Dật theo bản năng mở hệ thống ra kiểm tra xem đã nhận được thẻ thời gian hay chưa.

Bình Luận (0)
Comment