Buổi chiều, nhân viên trong siêu thị đem đồ ăn đã mua đến, hai người Tô Nhã và Triệu Dật cùng nhau nấu cơm tối.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng vậy.
Ba ngày sau chân Tô Nhã đã nhẹ hơn nhiều, đã có thể đi lại. Triệu Dật cũng không ở lại nữa mà trở về biệt thự.
Hai người ở cùng một chỗ, tuy không có ngăn cách gì, cũng rất tùy ý. Nhưng có vẻ như luôn có một không khí kỳ lạ bay bổng ở giữa hai người họ.
Dù sao để hắn ở nhà mẹ vợ trẻ tuổi xinh đẹp quả thật là có chút kỳ lạ, vẫn là trở về với bạn gái đáng tin hơn.
Nháy mắt đã đến giữa tháng sáu, một số vật phẩm trong hệ thống trung tâm thương mại lại một lần nữa được làm mới. Kịch bản cấp A và ca khúc cấp S sau thời gian cooldown cũng được làm mới, Triệu Dật lại mua một kịch bản và một ca khúc cấp S miễn phí.
Trong tay Triệu Dật có hai kịch bản, theo thứ tự là “Điệp vụ ám sát” và “Cự Long”. Hắn cẩn thận đọc lại một lần sau đó so sánh hai kịch bản rồi chọn ra trong đó một kịch bản tốt hơn.
“Điệp vụ ám sát”
Bối cảnh của kịch bản này là bối cảnh chiến tranh lạnh của thế giới vào 40 năm trước, kể lại một trận chiến ngầm giữa các đặc công của mấy quốc gia. Trong đó lại có liên quan đến một cặp vợ chồng, hai vợ chồng rõ ràng yêu nhau sâu đậm nhưng lại thuộc về hai thế lực khác nhau, vì tín ngưỡng và quốc gia của mình mà chiến đấu.
Hiện tại “Niềm tin trỗi dậy” đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, đã có thể rảnh tay quay phim mới. Hơn nữa bây giờ mình cũng có thừa về tài chính, chi bằng lấy ra để làm phim.
Triệu Dật gọi điện thoại cho Tề Đông: “Quản lý Tề, bây giờ tiến hành làm quy mô một bộ phim mới, có vấn đề gì không?”
“Bộ phim mới?”
Tề Đông nhất thời không hiểu, cẩn thận hỏi lại: “Ông chủ, ý của ông là chúng ta đầu tư sao?”
Triệu Dật cười nói: “Không, tôi có kịch bản, tôi đầu tư, tôi tìm người quay.”
Tề Đông lập tức hiểu ra, chẳng phải kích bản “Niềm tin trỗi dậy” lúc trước cũng là do ông chủ cung cấp sao?
Có vẻ ông chủ lại tìm thấy một kích bản tốt rồi.
Lúc trước Tề Đông đã xem qua kịch bản “Niềm tin trỗi dậy”. Thật khó mà tưởng tượng được một Triệu Dật chưa tới 20 tuổi lại có thể viết ra một kịch bản khoa học viễn tưởng sâu sắc đến như vậy, các khái niệm liên quan đến không gian và thời gian trong đó đều rất chặt chẽ về mặt logic, khiến cho việc khởi nghiệp trở nên tuyệt vời.
Nhất thời Tề Đông cũng tò mò rốt cuộc ông chủ lại nghĩ ra kịch bản gì.
“Làm phim khó nhất chính là đầu tư và có một kịch bản hay. Chỉ cần có hai thứ này thì bất cứ lúc nào muốn làm phim cũng có thể quay, dù sao đạo diễn tốt, diễn viên tốt cũng có rất nhiều, không có ai mà không thể thay thế.”
Triệu Dật cười nói: “Được, vậy tôi sẽ gửi kịch bản cho anh. Trước tiên anh cứ tiến hành lập dự án, làm công tác chuẩn bị trước khi bấm máy, tôi đã viết đề xuất cho đạo diễn và vai chính, anh cứ mời theo danh sách là được.”
Ông chủ bỏ tiền, ông chủ ra lệnh, làm cấp dưới tất nhiên không thể nói hai lời, Tề Đông nhanh chóng đồng ý: “Vâng, ông chủ!”
Rất nhanh sau đó Tề Đông đã nhận được tập tin của kịch bản. Khi mở tập tin ra, hai mắt Tề Đông cũng sáng lên.
Định dạng ngay ngắn, có ba người được đề cử cho các vai chính, lần lượt là ba ưu tiên diễn viên, ngoài ra còn được chú giải rõ ràng.
Tề Đông nhanh chóng xem xong kịch bản, trong lòng cũng càng hâm một Triệu Dật không thôi.
Mặc dù ông chủ của mình còn rất trẻ nhưng lại là một thiên tài!
…….
Triệu Dật cũng không cần lo lắng về vấn đề chuẩn bị hồ sơ của dự án, hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Kim Ji Hyun bên Hàn Quốc.
Kim Ji Hyun cười nói: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao, sao cậu lại gọi cho chị?”
Triệu Dật cười nói: “Chị Ji Hyun, đã lâu không gặp, không phải do em nhớ chị sao?”
Kim Ji Hyun hừ nói: “Miệng lưỡi trơn tru, cậu vẫn để dành nói cho Kim Na Hee của cậu đi, người ta vẫn luôn nhớ cậu đây này.”
Triệu Dật cười ha hả: “Vẫn luôn nhớ em sao? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
Kim Ji Hyun giải thích đơn giản: “Kỹ năng diễn xuất của Kim Na Hee không tệ, có chút ngộ tính. Chị vừa giới thiệu cho cô ấy vai phụ nhỏ trong một bộ phim truyền hình. Chuyện cậu đã nhờ, dù thế nào chị cũng phải giúp đỡ thật tốt chứ, đúng không?”
Triệu Dật cười nói: “Làm phiền chị Ji Hyun rồi, gần đây chị có bận gì không, có thời gian rảnh hay không?”
Kim Ji Hyun bên kia cười tủm tỉm nói: “Trước đó cậu có nói muốn mời tôi đóng vai nữ chính. Sao? Thật sự muốn mời chị diễn thật à?”
Triệu Dật trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy, nói lời là phải giữ lời chứ. Đây là phim về gián điệp, vai nữ chính, chị có thấy hứng thú không?”
Kim Ji Hyun cười nói: “Quả thật là cậu nói được làm được.”
“Đương nhiên, hay là em gửi kịch bản cho chị xem trước, nếu có thể thì chúng ta hợp tác một phen.”
Kim Ji Hyun cười nói: “Hợp tác cái gì, cậu là nhà đầu tư, cậu cũng không phải diễn viên… Gửi qua đây chị xem một chút, nếu được thì chị sẽ diễn, dù sao thì gần đây chị còn muốn nghỉ ngơi một chút…”