"Hừ, đừng chạy nữa, xem cô còn chạy đi đâu."
Một cái gái khuôn mặt yêu kiều, dáng người thon thả, hai cái núi trước mặt nếu người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá đây là "người tốt", khuôn mặt hớt ha hớt hãi chạy vào bên trong miếu hoang, thấy bên trong miếu lúc này có một bóng người đang nướng thịt, cô gái ngã xuống nằm dưới chân bóng người kia nói:
"Đại hiệp cứu tôi."
Bóng người là một thiếu niên trẻ tuổi, tuổi khoảng mười tám, mặt bộ áo lót bên trong màu làm nhạt, bên ngoài khoác lấy áo màu đen, chính là hình tượng của hiệp khách giang hồ, khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, nếu đặt ở chỗ đông người, thì chính là Trương Tam, Lý Tứ, bên cạnh còn có một cái nón ba tầm, một thanh kiếm đặt kế bên, thanh còn lại đang xiên thịt nướng.
Thiếu niên nhìn thấy thiếu nữ ăn mặc kín đáo, khuôn mặt như yêu, đập vào mắt càng là hai quả "người tốt" kia, kinh ngạc vô cùng.
Thiếu niên đang muốn mở miệng thì từ bên ngoài có năm tên trai tráng đi theo thiếu nữ bước vào, nhìn năm tên này nhìn bên ngoài hình dạng dữ tợn, khuôn mặt hung ác, chính là cái loại dùng để đem ra hù con nít ngừng khóc.
"Hừ, có người cứu giúp sao, tôi khuyên cậu trai trẻ không nên xen vào chuyện này." một tên trong "thiện ý nhắc nhở" nói ra.
Thiếu niên nhìn vào thiếu nữ một cái, sau đó nhìn về phía đám người, tiếp theo cậu đứng dậy lùi về sau mấy bước, khoanh tay đứng nhìn.
"Haha, tiểu tử ngươi cũng rất thức thời." tên khác cười ha hả nói ra.
Thiếu nữ kia ánh mắt xám tro, nhìn thấy thanh kiếm trên tay thiếu niên, đoán rằng thiếu niên là người trên giang hồ, nàng từ nhỏ đọc qua sách, người giang hồ, đặc biệt người dùng kiếm, thường là anh hùng chính nghĩa, ghét ác như cừu, chỉ cần nhìn thấy người nào ra tay làm ác, cho dù không quen không biết, cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Không ngờ thiếu niên hiệp khách này chẳng những không ra tay, còn muốn đứng một bên xem kịch. Đúng lúc nàng nghĩ mình xong rồi, cúi đầu nhận mệnh thì nghe thiếu niên kia nói:
"Mau lên, chỉ cần chạm vào cô ấy, vậy là tôi có thể có lý do ra tay với các người."
Năm tên kia đang cười nói có ý định tiến tới bắt cô gái này, nghe thiếu niên nói vậy thì hơi dừng lại, trên mặt nhíu mày, đầu năm nay nhóc ác điều là rảnh rỗi xen vào truyện của người khác như vậy. Tên cầm đầu ôn tồn nói ra:
"Cậu trai trẻ, đây là chuyện nhà chúng tôi, đừng xen vào."
Những tên còn lại cười ha hả khiêu khích. Thiếu nữ khi nghe thiếu niên nói vậy thì cháy lên một tia hy vọng, nhưng khi nghe đám người kia nói vậy, thì lại hơi khó xử, nói ra:
"Haiz, bọn họ nó phải, công tử không cần vì tôi mà mạo hiểm".
Thiếu niên kia vẫn đứng bất động ở đó, tưởng tượng như ngoài pho tượng phật ở trong miếu, thì ở đây, cậu là pho tượng thứ hai.
Đám người kia thấy thiếu niên bất động cũng không dám hành động lỗ mãng, từ từ bắt đầu dò xét.
"Quá lâu, cho các người cơ hội còn không biết nắm bắt."
Trong lúc năm tên kia còn ngạc nhiên là mình nghe lầm, thiếu niên áo lam đã xông vào năm người kia.
Tốc độ nhanh như đại bàng, năm tên này chỉ là đoán thể cảnh, còn thiếu niên đã là tiên thiên cao thủ, làm sao đám người này là đối thủ. Chỉ mất vài phút, năm tên kia bị cậu đánh gục tại chỗ.
Thấy thiếu niên ra tay dứt khoát, thiếu nữ lúc này trợn mắt, không ngờ vị thiếu niên này tuổi cùng nàng chắc chỉ lớn hơn một, hai. Khuôn mặt cũng quá bình thường, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, nhưng ánh mắt nàng có chút thương xót cho đám người kia.
"Tiểu nữ Tịnh Tuyền, cảm ơn đại hiệp cứu giúp." thiếu nữ nước mắt rơi lã chả, nếu không có thiếu hiệp này cứu, có lẽ nàng sẽ không có kết cục tốt.
Thiếu niên áo lam bước lên kiểm tra đám người kia, rồi từ từ bước lại gần thiếu nữ.
Cô gái hơi sợ hãi, chẳng lẽ người này muốn làm gì mình. Nhưng nàng nghĩ nhiều quá, thiếu niên chỉ là nhặt lên thanh kiếm cắm xuống đất kia, tiếp tục nướng xâu chuỗi thịt nướng còn dang dở kia.
Tịnh Tuyền ngồi kế bên, xoa xoa đôi chân nhỏ, lúc nãy sau khi ngã xuống đất, chân nàng đã bị thương. Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, bỗng nhiên lúc này cái bụng nàng kêu lên, phá vỡ âm thanh yên tĩnh xung quanh.
Nghe thấy tiếng bụng kêu của thiếu nữ, thiếu niên ném một cái đùi gà cho thiếu nữ, lúc này mới mở miệng.
"Vì sao bị bọn chúng đuổi theo?"
Thiếu nữ không ngại mà tiếp nhận lấy đùi gà, xé từng miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, rồi nói:
"Tiểu nữ là người thôn Trang Linh, hôm trước có đám sơn tặc xuống núi, cả thôn bị bọn chúng sát hại, tiểu nữ cùng một đám chị em bị bọn chúng bắt về núi, nhân lúc đêm nay bọn chúng tổ chức tiệc ăn mừng, tiểu nữ liều mạng chốn ra ngoài, nên mới bị bọn chúng đuổi theo." thiếu nữ vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi như mưa, nhưng không quên gặm đùi gà, phải nói đùi gà thật thơm nha.
"Đừng diễn nữa, nước mắt ở đâu mà cô rơi nhiều như vậy."
Thiếu nữ nghe thiếu niên áo lam kia nói như thế, thì thân thể cứng đờ, nhưng vẫn giả vờ hỏi:
"Thiếu hiệp nói như vậy là sao, lời nói tiểu nữ nói là thật."
"Thật cái rắm nha, từ nhỏ lớn lên cùng muội, không lẽ không biết tính tình muội thế nào?" thiếu niên áo lam kia một bộ mặt cười lạnh, rồi từ từ lấy tay gỡ lớp mặt nạ.
Tịnh Tuyền lúc này đang muốn nói gì thêm, sau khi thấy khuôn mặt thật của thiếu niên áo làm thì hái mắt trợn tròn.
"Cẩu tặc, ăn lão nương một kiếm." Tịnh Tuyền dường như quên chân mình đang bị thương, nhắt lên thanh kiếm còn lại gần đó, xông về phía ân nhân của mình.
Thiếu niên kia đơn giản một tay chụp lại tay nàng, không quên cho nàng một cước đá bay đi.
"Ây da, tức chết ta, ngươi, ngươi, nhà nào anh trai đối xử em gái mình như thế."
Thì ra thiếu niên kia là anh của cô gái này, tên là Trương Trường Sinh, mấy năm trước được một vị cao nhân trên núi đi ngang qua, nhận làm đệ tử. Lần này trở về nhà, muốn ở trong miếu hoang một đêm. Không ngờ đụng phải cô em gái của mình.
"Còn dám bịa ra bị sơn tặc đuổi bắt, nếu không phải nhận ra đám người chú Lý, ta còn chút nữa đã tin muội."
Trương Trường Sinh nhìn về đứa em gái nhỏ của mình, chỉ mấy năm không thấy, không ngờ đã lớn thế này, còn biết bỏ nhà ra đi.
"Còn nữa, không sợ ta một kiếm chém chết bọn họ sao?"
"Sợ nha, ai kêu bọn họ cứ đuổi theo muội làm gì chứ, nhưng lúc nãy thấy huynh không dùng vũ khí, muội cũng đã đi kiểm tra, còn thở nha, chỉ là ngất xỉu đi."
Tịnh Tuyền ngồi dậy, oan khuất nói ra.
"Còn dám nói."
"Ây nha, đại ca, huynh mấy năm nay đi xa nhà, không ai dẫn muội đi chơi, mấy năm nay muội rất cực khổ." Tịnh Tuyền lúc này đổi cái mặt mèo chạy lại anh của mình nói ra, còn không quên giật lấy cái đùi còn lại.
"Bình An đâu?"
"Đừng nói tới huynh ấy, mấy năm nay chỉ biết học hành, còn nói thi cử làm quan gì đó." Tịnh Tuyền một bên gặm đùi gà, một bên ghét bỏ.
Bình An trong miệng hai người bọn họ chính là anh ba của Tịnh Tuyền, nhà họ có ba người con, hai trai một gái. Họ Trương ở kinh thành cũng là thế gia có tiếng, Trường Sinh đam mê luyện võ, Bình An thích học hành, còn Tịnh Tuyền lại ham chơi, nhưng lại được yêu thích nhất nhà.
"Mai theo ta về nhà." Trường Sinh nói ra.
Khuôn mặt Tịnh Tuyền hoảng hốt, đùi gà trong tay cũng cảm thấy không thơm.
"Đừng đừng, muội không muốn về nhà, cha mẹ làm mai muội cho một tên nào đó, muội còn chưa gặp mặt tên đó, người ta con nhỏ nha, nó cái gì kết hôn làm vợ chứ."
Trường Sinh nghe nói vậy thì ồ lên, thấy đùi gà trên tay em gái mình, ngoài cười như trong không cười.
"Cẩu tặc, mau thả lão nương ra"
"Anh ơi, thả em đi"
"Đại ca ca."
Trong miếu hoang lúc này đầy tiếng van xin của thiếu nữ, chính là Trường Sinh đã trói cô em gái mình lại vào cây cột.
"Quá phiền." cậu tiện tay ném vào miệng của em mình một viên thuốc, lúc này Tịnh Tuyền mới ngủ đi.