Tiểu Thúy vừa đi vừa nhìn thiếu gia nhà mình, nàng cũng không nghĩ tới thiếu gia lại lạnh như thế, mười tám tuổi đại tông sư, đây là khái niệm gì. Nếu phu nhân biết được, sẽ cao hứng lắm
"Thiếu gia, bọn người phái Tàng kiếm đó sẽ đến gây chuyện đó."
Nhìn qua cái đầu nhỏ nha hoàn nhà mình, nếu không biết nàng là tiên thiên, chút nữa còn sợ nàng sẽ lo lắng.
"Không sao, mục đích của ta là vậy, không ngờ lần này em lại giúp ta nhiều đến thế, đỡ phải đi tìm haaha".
Nhìn thiếu gia nhà mình vui như thế, tiểu Thúy cũng là thật khó hiểu.
Đây là ngày thứ hai hai người họ ở Vân châu, tiểu Thúy thức dậy từ sớm, nhà bọn họ muốn có nước sạch dùng, phải đi ra đầu ngõ gánh nước từ giếng lên. Gần đây chỉ có một cái giếng, mà người lại đông, nếu không thức sớm sẽ không thể lấy được nước.
"Ai nha, nghe gì chưa, nghe đâu một vị đại tông sư tên Trương Trường Sinh thách đấu với trưởng lão Nạp Lan Bố Y của tàng kiếm."
"Trương Trường Sinh? Không phải người hôm trước xếp hạng 500 trên nhân bảng, nghe đâu đánh bại Thẩm Vạn Tâm, bây giờ sao lại thách đấu trường lão Tàng kiếm rồi.?"
Một người khác qua đường nói:
"Nghe đâu người tàng kiếm ỷ thế hiếp người, tài không bằng người, bị vị Trương thiếu hiệp này ra tay dạy dỗ."
"Đánh tốt lắm, bọn người phái tàng kiếm này, ta nhịn bọn chúng thật lâu."
Tiểu Thúy đi lấy nước cùng ra chơi mua ít thực phẩm, nghe bàn tán xôn xao mà giật mình. Không ngờ sự việc mới qua một đêm mà đã lọt ra ngoài.
"Chắc là do Đậu tổng bộ đầu muốn tạo thế về chúng ta, vị này tâm tính không tệ nha." Trường Sinh sau khi nghe tiểu Thúy kể lại thì đưa ra suy đoán.
Chuyện cậu thách đấu với Nạp Lan Bố Y tạm thời cả thành Vân châu này đều biết, có rất nhiều lời đồn khác nhau. Nhưng phần lớn lời đồn đều lợi thế về phía Trường Sinh.
Cũng có một số lời đồn đầy ác ý như Trường Sinh ham mê sắc đẹp vị Nạp Lan Yên kia cho nên cưỡng ép không được, muốn giết người diệt khẩu, hoặc là Nạp Lan Yên cùng Trường Sinh yêu nhau đã lâu, bị ông nội mình ngăn cản, Trường Sinh một kiếm giết trở về, trước giết người yêu, sau giết ông nội.
Nói chung hiện nay tin nóng hỏi nhất chính là Trương Trường Sinh Trương gia, hỏi kiếm Nạp Lan Bố Y của môn phái Tàng Kiếm.
Tin tức từ Vân châu truyền đi nhanh như tên lửa sang các châu phụ cận, mấy ngay sau cuối cùng cũng tới được Tuyên Châu.
"Con gái của ta." trong phòng truyền đến tiếng khóc như mưa của một người phụ nữ tuổi trung niên, chính là mẹ của Nạp Lan Yên, tên Võ Thúy Linh. Võ Mật là họ hàng xa của Võ Thúy Linh, gọi người này là dì.
"Cha, phải giành lại công đạo cho Yên nhi".
Một người đàn ông dáng dấp như mới tuổi trung niên, khuôn mặt không giận tự uy, chính là ông nội Nạp Lan Yên, trường lão Tàng Kiếm-Nạp Lan Bố Y, năm nay đã 130 tuổi.
"Võ Mật kể lại mọi chuyện". Nạp Lan Bố Y chỉ vào Võ Mật đang quỳ dưới đất.
Võ Mật kể loại hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra. Nghe xong Nạp Lan Bố Y hơi trầm mặc.
"Không thể nào, là do bọn ác độc đó cố ý hại Yên nhi". Người phụ nữ càng khóc càng to.
"Hừ, đã cho ngươi đi theo bảo vệ Yên nhi, nếu như Yên nhi đã không còn, ngươi cũng đi theo bồi táng đi." không đợi Võ Mật van xin, Nạp Lan Bố Y một kiếm chém chết Võ Mật.
"Còn khóc, chỉ biết khóc, kêu ngươi từ nhỏ dạy con, chỉ biết nuông chiều đó, Hành Trượng tráng niên mất sớm, nếu không phải ngươi là người nó yêu nhất, ta đã cho ngươi đi theo bọn họ." Nạp Lan Bố Y quát mắng Võ Thùy Linh.
Nạp Lan Hành Trượng là cha Nạp Lan Yên, năm xưa bị kẻ thù ám sát, Nạp Lan Bố Y biết con mình chết, một mình một kiếm tìm ra kẻ giết hại con mình, đồ sát một môn phái.
Võ Thùy Linh không dám nói chuyện, ánh mắt hơi ú oán, nhìn cha chồng mình bước đi ra ngoài.
Nội tâm của Nạp Lan Bố Y lúc này cũng đau nhói, tuy dòng họ Nạp Lan đông đúc, nhưng từ nhỏ lão đã nhìn thấy cháu gái mình lớn lên, con trai trưởng lão chết sớm, ngay cả đứa con của con trai mình cũng không bảo vệ được, Bố Y lúc này như già thêm mấy tuổi.
**
"Chưởng môn sư đệ". Nạp Lan Bố Y đang cúi người trước một bóng người, người này khuôn mặt như thanh niên chưa tới ba mươi, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi khi đứng gần, chính là chưởng môn Tàng Kiếm, Kiếm Vô Địch, sơn đỉnh cảnh cao thủ, đã 100 tuổi nhưng bề ngoài vẫn như thanh niên, đứng hàng thứ bảy trên thiên bảng.
"Chuyện của sư huynh ta đã biết, xin huynh kìm nén đau lòng." Kiếm Vô Địch an ủi Nạp Lan Bố Y, bọn họ là người cùng thế hệ, cùng một sư phụ dạy bảo.
"Hừ, chuyện cháu ta là một chuyện, nhưng tên đó ta nghe hắn vẫn còn trẻ nhưng hống hách vô cùng, đây còn là vấn đề mặt mũi môn phái." Nạp Lan Bố Y tức giận nói ra.
"Vậy huynh tính làm sao?" Kiếm Vô Địch dò hỏi, thật ra hân cũng hứng thú với thiếu niên kia, Trương gia kinh thành hắn có nghe nói đến, nhưng lại không biết nhà họ Trương đó lại có cao thủ đại tông sư nha, chẳng lẽ tình báo môn phái nhà mình ăn phân, nên không điều tra được.
"Còn làm sao, người ta đã khiêu khích, thì ta phải thành toàn cho giới trẻ."
"Thiện nha."
"Ai đó". Tiểu Thúy nghe tiếng mở cửa liền chạy ra bên ngoài xem thử, nhìn thấy bóng người quen thuộc, tiểu Thúy la lên:
"A, thì ra là tổng bộ đầu nha, không biết ngài đến đây có chuyện gì?"
Đậu Hoàng An hôm nay mặc bộ áo bình thường, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, ngày nghỉ nha, nói:
"Muốn tìm Trường Sinh thiếu hiệp nói chút chuyện."
"Mời Đậu tổng bộ đầu vào đi." Trường Sinh từ bên trong nói ra.
Đậu Hoàng An đi theo tiểu Thúy vào sân nhỏ, vừa đúng lúc Trường Sinh vừa luyện kiếm xong:
"Trương thiếu hiệp." Đậu Hoàng An ôm quyền chào.
Trường Sinh cũng ôm quyền chào lại cho phải đạo, dù gì người ta là quan sai nha.
"Lần sau Đậu tổng bộ đầu đến, em cứ dẫn Đậu huynh vào."
"Vâng thưa thiếu gia." tiếu Thúy đi vào trong nấu cơm, để lại bên ngoài chỉ còn hai người.
Nghe một vị đại tông sư xưng huynh gọi đệ với mình, Đậu Hoàng An như đang mơ, mình có tài đức gì mà có thể được đãi ngộ như thế.
Trường Sinh quay qua Đậu Hoàng An cười nói:
"Tin tức ta biết do Đậu huynh thả ra, cảm ơn Đậu huynh rất nhiều, tuổi ta cũng nhỏ hơn, xưng một tiếng huynh là đúng."
Mấy ngày trước nghe được tin tức, Trường Sinh thầm khen người họ Đậu này đúng là tri kỷ, chỉ mới bao lâu mà danh tiếng của cậu đã vang xa, nếu như tiểu Thúy là đưa thần tài đến, thì Đậu Hoàng An là kẻ giúp cậu moi tiền của thần tài nha, tin tức càng bạo, Trường Sinh càng thích.
"Trương thiếu.."
"Ể". Ánh mắt Trường Sinh hơi nheo lại.
"Trương huynh chuyện này nằm trong chức trách của ta, lần này tới là nói Trương huynh, Nạp Lan tiền bối đã chấp nhận khiêu chiến, một tháng sau sẽ đến Vân châu."
Nghe Đậu Hoàng An nói như vậy, trong lòng Trường Sinh như nở hoa, nói:
"Tôi lạ nước lạ cái, Đậu huynh có thể kể tôi nghe về Tàng kiếm cũng như một số thế lực ở Vân châu?".