Bắt Đầu Từ Võ Lâm Đến Tu Tiên Giới

Chương 13 - Tiểu Thúy Vs Đậu Hoàng An

Đậu Hoàng An rút đao nhảy về phía tiểu Thúy. Tiểu Thúy thấy Đậu Hoàng An chạy về phía mình cũng không nao núng, mà lấy kiếm tiếp đao của Đậu Hoàng An.

Hai bên bộc lộ ra toàn bộ khí thế, nếu như có người phàm ở xung quanh, có lẽ đã sớm không chịu nổi. Tiếng đao kiếm va chạm liên tục.

Sở học của Đậu Hoàng An là lục môn đao trảm, chính là tuyệt kĩ võ học của Lục Môn, nghe đồn là do người sáng lập Lục Môn sáng tạo ra võ học này, đao phong uy mãnh, chí dương chí cương, nếu đặt ở giang hồ cũng là võ học nhất lưu.

Đoạn triều kiếm pháp của tiểu Thúy mấy hôm nay cũng được gọi là có tiến bộ, nhu mà không cương, dùng nhu chế cương, lấy yếu địch mạnh.

Mỗi một đao Đậu Hoàng An vung ra sức mạnh tựa ngàn cân, tiểu Thúy mấy lần tiếp đao cảm thấy không ổn, dù cho nàng chịu được, thanh kiếm nàng cũng không thể gánh nổi.

Dù sao chênh lệch về binh khí là có, đao của Đậu Hoàng An chế tác từ thiên thạch rơi xuống, tên huyền thuyết trọng đao, nặng 300kg. Đậu Hoàng An một đao trảm về hướng tiểu Thúy. Tiểu Thúy nhanh chóng lách người sang một bên nhảy ra xa, giữ khoảng cách với Đậu Hoàng An.

Dưới đất lúc này còn một đường dài vết nứt do đao của Đậu Hoàng An gây ra.

Tiểu Thúy xông về phía Đậu Hoàng An, nếu như lúc trước đường kiếm như mây bay, thì bây giờ chính là khí thế như vũ bão, lợi dụng tốc độ đánh với Đậu Hoàng An.

Đậu Hoàng An cắm đao xuống mặt đất, khói bay mịt mù che đi tầm mắt của tiểu Thúy. Tiểu Thúy đôi mắt nheo lại, nhưng đà đã có, không thể dừng lại, mà lao thẳng vào trong khói bụi.

Cảm nhận được phía sau lưng mình có một đường đao quét tới, tiểu Thúy dùng chân đá ngược về sao trúng ngay bụng Đậu Hoàng An, Đậu bộ đầu lùi lại sao mấy bước.

Khói bụi bay mất, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khoảng cách bây giờ chỉ cách xa nhau mấy bước.

Trương Trường Sinh ném Sinh kiếm về phía tiểu Thúy, tiểu Thúy bắt được kiếm mĩm cười. Đậu Hoàng An cũng không nói gì, gì dù binh khí hắn chiếm ưu thế, nếu thắng cũng không thể nào giúp ích được gì cho bản thân.

Trên trời mây đen kéo đến, Trường Sinh bước vào trong nhà nhìn xem hai người. Một hạt nước rơi xuống, rơi xuống bờ ao gần đó kêu một tiếng "tí tách."

Tiểu Thúy cầm song kiếm lao vào Đậu Hoàng An, Đậu Hoàng An ánh mắt sắc bén, lấy cứng chọi cứng, hắn là không sợ. Hai kiếm chạm đao, kêu lên một tiếng keng.

"Hửm". Đậu Hoàng An lúc này cảm nhận được ưu thế về binh khí của mình không còn, tiếng va chạm không như ban đầu, mà ẩn ẩn song kiếm kia còn chiếm ưu thế.

Mưa bắt đầu rơi to hơn, nhưng tiếng mưa cũng không lớn bằng tiếng va chạm của hai người bọn họ. Đánh một hồi song kiếm của tiểu Thúy cắm trên cây đại thụ, còn Đậu Hoàng An thở hổn hển, còn đứng được là do thanh đao chống đỡ

Hai người bây giờ nhìn như nỏ mạnh hết đà, tiểu Thúy tuy vừa rồi đạt được cấp tông sư, nhưng sức chiến đâu cũng đã hết.

Tưởng chừng trận chiến này sẽ hòa nhau, nhưng Đậu Hoàng An ném thanh đao về phía sau, đứng dậy lao trên miệng vết máu, khí thế bắt đầu bộc phát ra lần hai, đánh ra một chưởng.

Một chưởng dùng chân khí đánh thẳng về hướng tiểu Thúy, trên đường đi chưởng pháp, từng hạt nước mưa như nam châm dính vào đường bay của nó, tạo thành một vòi rồng hình ngang cỡ nhỏ.

Tiểu Thúy thấy không ổn,muốn né tránh một bên, Đậu Hoàng An nhanh bay tới đạp vào bụng tiếu Thúy một cái văng xuống ao.

Tiểu Thúy tóc tai bù xù, quần áo ướt hết, gian nan bò từ dưới ao lên, ánh mắt u oán nhìn Đậu Hoàng An. Đậu Hoàng An biết mình ra tay hơi nặng, liền muốn tới gần kéo cô lên. Không ngờ tiểu Thúy một tay kéo Đậu Hoàng An xuống ao, cười khách khách.

Đậu Hoàng An nhìn tiểu Thúy cười cũng thấy mấy phần xinh đẹp, ở thời đại này, mười hai tuổi cũng hai mươi tuổi không sai biệt lắm, đặc biệt là người học võ, cơ thể sẽ còn phát triển nhanh hơn.

Trường Sinh trong nhà sớm đã nhìn ra, nếu đánh nhau sinh tử trực diện thì tiểu Thúy có lẽ đã bị Đậu Hoàng An chém từ lâu, nhưng nếu là ám sát thì lợi thế sẽ thuộc về tiểu Thúy hơn.

Hai người bước lại gần Trường Sinh. Trường Sinh mĩm cười nói:

"Không ngờ lại đánh nhau đặc sắc như thế, Đậu bộ đầu nếu là rảnh rỗi, có thể đến đây luyện đao với tiểu Thúy nha."

Đậu Hoàng An cười ha hả gật đầu, trên người hắn bây giờ áo sớm đã cởi ra, một thân bắp thịt săn chắc lộ ra. Còn tiểu Thúy tựa như sát thần lúc nãy lúc này cũng đã trở lại bình thường, có chút đỏ mặt khi nhìn qua vị bộ đầu này.

Trường Sinh nhìn hai người, trong lòng hơi cảm giác kì lạ, người trần thế là vậy sao, đánh nhau liền mới cảm mến nhau, Trường Sinh không nghĩ ngợi nhiều liền nói:

"Đậu bộ đầu có lẽ không quá tin tưởng ta, không sao, chúng ta sau này có lẽ người một nhà, không gấp."

Đậu Hoàng An nghe từ người một nhà thì hơi đỏ mặt, còn tiểu Thúy thì lại hơi hơi ngại ngùng. Nhưng trời mưa đã che lấp đi biểu cảm bọn họ.

"Trương huynh.." Đậu Hoàng An đang muốn nói gì thì bị Trương Trường Sinh cản tay lại.

Trường Sinh tay trái rút ra tử kiếm, tay phải triệu hồi lại sinh kiếm còn cấm trên cây.

Đang lúc tiểu Thúy cùng Đậu bộ đầu không biết cậu ta đang làm gì thì nghe vị áo lam nhạt trên tay cầm song kiếm nói:

"Trời mưa khiến ta quá phiền."

Trường Sinh hai kiếm trảm về hướng bầu trời. Dị tượng một màn khiến cho cả hai người trước mặt này cả đời không bao giờ quên, chính là mây trên trời tách ra làm đôi, xung quanh mưa vẫn rơi tí tách, chỉ có khu vực xung quanh nhà là ánh nắng chiếu vào.

Bình Luận (0)
Comment