"Hừ, nuôi các ngươi tốn cơm mà, tiểu thư trốn ra ngoài cũng không tìm được." một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, trên người khoác lên bộ quần áo đắt tiền, hắn là gia chủ Trương gia, Trương Đông Sơn.
Đám người đang bị Trương Đông Sơn quát mắng chính là năm người hôm qua trong miếu hoang. Lúc này một tên trong đó cúi đầu nói:
"Lão gia, tên kia còn trẻ nhưng có lẽ là cao thủ tiên thiên, lúc bọn thuộc hạ đuổi theo, bị tên đó đánh gục, sáng tính dậy đã không thấy hắn cùng tiểu thư đâu cả."
"Một đám vô dụng mà." Trương Đông Sơn nổi giận đùng đùng.
Trong sảnh lớn bây giờ còn có một thiếu niên mười sáu tuổi, nho nhã lễ độ, người bên ngoài nhìn vào sẽ giống như trích tiên hạ phàm, đẹp trai vô cùng, chính là nhị công tử Trương Bình An. Lúc này Trường Bình An đang nhắm mắt thường thức ly trà nóng trên tay.
Kế bên còn có mỹ nữ, mặc dù nhìn nàng đã có dấu vết thời gian, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp quý phái, là vợ của Trương Đông Sơn, Bùi Cầm Y. Bùi Cầm Y nước mắt rơi như mưa, trên tay còn mang theo một cái khăn nhỏ đã thấm đầy nước mắt, tay còn lại gõ vào đầu Bình An.
"Còn uống trà cái rắm, em gái con bây giờ không biết ra sao mà con còn như thế."
Trong nhà này, tính tình mỗi người là mỗi khác nhau, Trương Đông Sơn bề ngoài trông nghiêm khắc, nhưng thật ra là người dễ tính nhất, đừng thấy bây giờ ông ta quát mắng hùng hổ như thế, nhưng ngày thường là rất quan tâm người làm của mình nên bọn họ rất trung thành.
Phu nhân Bùi Cầm Y, bên ngoài trong nhu mị, ốm yếu, nhưng thật ra lại là một người tập võ, tính tình táo bạo, năm xưa cũng là một phương cao thủ võ lâm, không biết làm sao chịu lấy Trương Đông Sơn.
Nhị công tử Trương Bình An, bên ngoài nho nhã lễ độ, thoạt nhìn như là người theo chủ nghĩa nghiêm túc, nhưng thật ra rất lưu manh xảo trá, thích ăn dưa xem chuyện, đôi khi còn châm dầu vào lửa, em gái mình bỏ trốn lần này, chính là nhờ có một bàn tay nho nhỏ của Bình An trong đó.
Trương Bình An bị một bàn tay mẹ mình vỗ bây cả chén trà trên tay, nhưng tình cảnh này cậu đã quen thuộc, từ nhỏ lớn lên là được bàn tay của mẹ yêu thương, cậu không oán không trách mà vẫn là một bộ trí thức nói ra:
"Biết nha."
"Biết cái rắm chó."
Bùi Cầm Y một cước đạp bay con mình lăn ra khỏi cửa. Sau đó chạy về ôm lão Đông Sơn, khóc lóc càng to.
"Lão gia, mau cho thêm người đi tìm tiểu Tuyền đi."
"Cha mẹ, muội muội đang đứng bên ngoài." Trường Bình An chạy vào la lên.
"Còn nói giỡn, giờ phút này còn muốn đùa với cha mẹ." Bùi Cầm Y ánh mắt sắc bén, lại môt cước đá bay Bình An. Nhưng năm này có thể thấy cuộc sống Bình An khó đến nhường nào.
Một trong năm tên lúc nãy bị quát mắng chạy vào nói: "lão gia, phu nhân, tiểu thư trở về."
Nghe nói con mình về, Bùi Cầm Y lau sạch nước mắt,
"Vừa rồi mình trách nhầm Bình An rồi, kệ đi, xem như rèn luyện cho nó."
Trương Đông Sơn nghe vậy vui mừng cùng vợ mình chạy ra bên ngoài.
"Ú, úm, úm, uúm úm".
Vợ chồng Trương Đông Sơn bước ra về phía sân lớn, lúc này một đám người đang vây quanh đó. Thấy lão gia phu nhân đi đến đám người tránh sang hai bên.
Trước mắt hai vợ chồng bọn họ là một cô gái đang bị trói lại, trên miệng còn bị một cái bánh bao bịt lại. Cùng đứng kế bên là một thiếu niên đưa lừng về phía mọi người, sau lưng vắt hai thanh kiếm, trên đầu đội nón ba tầm.
"Tiểu Tuyền, tiểu Tuyền." Bùi Cầm Y kêu lên muốn xông về phía con gái mình nhưng bị tay Trương Đông Sơn cản lại.
Tên hôm qua mà Trường Sinh gọi là chú Lý, lúc này ghé vào tai Trương Đông Sơn nói:
"Chính là tên hôm qua thưa lão gia."
Trương Đông Sơn nghe vậy hơi nhíu mày, muốn thăm dò sâu cạn người này, đang muốn mở miệng thì bị Trường Sinh đưa tay cắt ngang.
"Biết các người muốn nói gì, một triệu lượng vàng, tôi sẽ thả người, còn không.."
Trường Sinh cười lạnh, cậu chưa nghĩ ra "còn không" thì sao nữa.
Hai vợ chồng già trợn mắt, không thể tin lời người trẻ tuổi này nói ra, cái mẹ gì vừa mở miệng ra là một triệu lượng vàng, móc hết cái gia sản này cũng không đủ nha, đầu năm nay người trẻ tuổi miệng lớn như vậy.
Trương Tịnh Tuyền quay qua nhìn người anh này của mình, cũng là trợn mắt.
Trương Bình An lúc này kiếm đâu ra cái ghế ngồi xuống, trên tay còn có một miếng dưa hấu, khí chất ăn dưa phải nói là thiên cổ không một ai sánh bằng.
Trương Trường Sinh nhìn qua đứa em trai này của mình, nội tâm là chữi mẹ, ăn dưa có cần đẹp trai như vậy, nhưng ngươi e gái còn đang nằm trong tay ta đây.
Bùi Cầm Y lúc này không còn giữ được mình, toàn thân bắt đầu bộc lên khí thế kinh người, như một đầu heo mẹ muốn cứu lấy còn mình, xông thẳng về phía thiếu niên áo lam kia.
Trương Đông Sơn biết lúc này không cản được vợ mình, chỉ đành dặn bọn thuộc hạ tùy thời yểm trợ.
Trường Sinh thấy mẹ mình xông tới, cũng không rảnh rỗi chờ chết, một chân đá Tịnh Tuyền ra phía sau, dùng hai tay quyền đối quyền với Bùi Cầm Y.
Trương Tịnh Tuyền bị anh mình đẩy ra phía sau, trong lòng gào thét, chữi người anh chó má này.
Hai mẹ con quyền đối quyền, cả hai cùng lui ra sau mấy bước.
Trương Đông Sơn ngạc nhiên, mặc dù biết vợ mình không dùng toàn lực, nhưng dù sao cũng là tông sư cảnh, không ngờ tên thiếu niên trước mắt này lại có thể đỡ được, khí thế còn không thua bao nhiêu.
Bùi Cầm Y sắc mặt lúc này cũng nghiêm túc hơn, mặc dù mấy chục năm gần đây, từ ngày lấy Trương Đông Sơn, mặc dù võ học bê tha ít tập, nhưng thời còn trẻ, nàng cũng là đại danh vang xa, một thân tông sư trẻ nhất thiên hạ, hàng thật giá thật. Nếu là người bình thường có lẽ đã bị chưởng vừa rồi của nàng đánh bay ra xa.
Nhưng thiếu niên này rõ ràng nhìn bên ngoài chưa đến hai mươi, lại có nội lực thâm hậu như vậy. Bùi Cầm Y thấy tên này không đơn giản, nên hỏi:
"Ngươi là ai, chưa bao giờ ta nghe nói có tông sư trẻ tuổi như vậy, ngươi bắt cóc con ta là muốn gì?"
Thiếu niên áo lam kia lau đi vết máu trên miệng cười ha hả:
"Là do cô ấy tự sa vào nha, với lại tôi đã nói rõ, một triệu lượng vàng, do các người không chịu."
"Làm càn." Trương Đông Sơn lúc này không nhịn được nữa, nhảy lên hỗ trợ vợ mình.
Trường Sinh ngạc nhiên, việc mẹ mình từ nhỏ biết võ, danh tiếng lại lớn, Trường Sinh là biết rõ, không ngờ cha mình cũng sẽ biết võ. Mặt cậu lúc này trở nên nghiêm túc đang muốn rút kiếm ra.
Bùi Cầm Y thấy chồng mình nhảy lên muốn phối hợp cùng mình, trong miệng nàng mang theo ý cười, sau đó đá Trương Đông Sơn về lại vị trí cũ.
"Hừ, võ công mèo quào của ông thì giúp ích đước gì, tránh ra."
Đám người làm trong phủ quay đi chỗ khác, sợ hôm nay sự việc xong xui, bọn họ có thể bị lão gia diệt khẩu nha.
Hai anh em Trường Sinh Tịnh Tuyền càng là trợn mắt, người trước đã chuẩn bị lấy một chấp hai, người sau mẹ mình vẫn là mẹ mình, bá đạo như vậy.
Ăn xong miếng dưa trên tay, Bình An lấy ra một cái bánh ngọt tiếp tục bỏ vào miệng.
Bùi Cầm Y xông thẳng vào thanh niên áo lam, khí thế mười phần, hai bên quyền cước nhanh như đại bàng, người bên ngoài nhìn hoa cả mắt.
"Ăn ta một chưởng Bùi thị La Hán Quyền." Bùi Cầm Y hét lên vận dụng võ học của gia tộc mình. Nghe đồn đây là một môn võ học mà tổ tiên Bùi thị ở Phật quốc lĩnh ngộ được. Năm xưa Bùi Cầm Y dựa vào võ công này mà xưng bá võ lâm, còn suýt làm minh chủ võ lâm. Nếu năm xưa không lấy Trương Đông Sơn, người ta nói rằng nàng trước ba mươi có thể đột phát đại tông sư, trở thành đại tông sư trẻ nhất thiên hạ.
Trường Trường Sinh thấy không ổn, cậu biết một quyền này rất mạnh, không thể khinh thường, liền hai tay rút kiếm ra, rót linh khí vào kiếm, hai kiếm chéo vào nhau tạo thành hình chữ X, chống đỡ La Hán Quyền.
Nhưng khí thế La Hán Quyền thật quá mạnh, một đấm của Bùi Cầm Y vừa rồi, đẩy Trường Sinh văng ra khỏi cửa.
Trương Bình An lúc này hơi nhíu mày, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "mở".
Bánh bao trên miệng Tịnh Tuyền rớt ra khỏi miệng cố, thấy anh mình bị mẹ đánh bay, cô rất cao hứng nhưng vẫn hét to:
"Mẹ, là anh hai Trường Sinh."