Bắt Đầu Từ Võ Lâm Đến Tu Tiên Giới

Chương 3 - Chương 3: Nửa Bước Kiếm Tiên

"Hả".

Đám người nghe nói vậy còn tưởng mình nghe nhầm, Tịnh Tuyền sau khi được người làm cởi trói ra liền chạy ra cửa. Trương Đông Sơn, Bùi Cầm Y mắt hơi nheo lại rồi bước ra theo. Trương Bình An thu lại cái ghế, cũng từ tốn đi theo sau.

Đám người nhìn thấy thiếu niên áo lam trên người không mảy may một vết thương nào cả, chỉ là hai tay cầm hai kiếm quay một vòng tròn rồi cho vào vỏ kiếm sau lưng, trông rất là nghệ.

Thiếu niên áo lam từ từ cởi xuống nón ba tầm, tháo ra lớp mắt nạ da người kia, lúc này mới hiện lên một khuôn mặt đẹp trai, chân mày hình kiếm, tuấn tú vô cùng. Chính là đại công tử Trương Trường Sinh.

"Cha, mẹ, con đã về." Trương Trường Sinh cười ha hả.

Trương Đông Sơn vui mừng quá đỗi, đã mười năm rồi, đây là lần đầu gặp lại con trai, Bùi Cầm Y cũng là như thế, nàng bây giờ hóa thân thục nữ, nào có như rồng như hổ như vừa rồi chạy lại xem con trai mình.

"Ai nha, chơi cái trò gì thế, cha, mẹ còn tưởng là ai bắt cóc em con."

"Haha trên đường trở về gặp con nhóc này, nếu chậm chút nữa có lẽ nó đã cao bay xa chạy."

"Được rồi, được rồi,. Vào nhà rồi nói".

Trường Sinh gặp Bình An bộ dáng vẫn đẹp trai như lúc nhỏ, thầm chậc chậc một cái, đứa em này từ nhỏ nhan sắc đã tựa nhiên thần tiên, con gái ở kinh đô cũng tự thẹn đẹp không bằng, chỉ là tính tình quá coi náo nhiệt, thường bị mẹ dạy dỗ.

Nhưng bây giờ nhìn Bình An lớn thế này, bộ dáng càng thêm chững chạc, Trường Sinh càng thêm vui vẻ:

"Đệ đệ đã lớn thế này rồi sao, mau để ta xem cái mông còn đỏ hay không?"

Nghe đại ca mình như vậy, nét cười trên mặt Bình An hơi cứng lại.

"Anh con hỏi còn không mau nói." Bùi Cầm Y tức giận, một chưởng đánh bay Trương Bình An vào nhà, dù sau hình ảnh ăn dưa xem kịch lúc nãy của Bình An, Cầm Y là nhìn thấy rõ.

Nhìn thấy mẹ mình táo bạo như thế, Trường Sinh hít vào một ngụm khí lạnh, những năm gần đây, có lẽ Bình An có nhiều kỷ niệm cùng mẹ lắm.

Đám người làm thấy đại công tử về càng thêm cao hứng, không ngờ công tử mười năm trở về lại còn lợi hại như thế, có thể đánh nhau gần ngang tay với phu nhân. Năm tên hôm qua càng thêm hổ hẹn trong lòng, lúc này Trường Sinh đi lại trước mặt năm người nói:

"Ha ha, lâu rồi không gặp chú Lý cùng bốn người, không ngờ đã lớn thế này."

"Trường Sinh thiếu gia, đa tạ hôm qua đã nương tay." chú Lý cúi đầu nói ra, bốn người khác cũng là như thế. Bốn người này là con trai của chú Lý, tên đầy đủ của chú là Lý Bát, đã đi theo cha của Trường Sinh từ rất lâu về trước. Bên ngoài nhìn như hung ác, nhưng lại có tiếng là đại thiện nhân ở gần đây.

**

Trương Đông Sơn sai người làm chuẩn bị một số món, nhưng Bùi Cầm Y nói muốn tự mình vào bếp, cho có không khí gia đình ngày xưa.

"Ai chà, đồ ăn mẹ làm thật ngon nha." Trường Sinh khen mẹ mình một câu, dù gì quanh năm cậu ăn gió uống sương, đồ ăn phàm tục đã không còn trợ giúp gì cho cậu, nhưng khen mẹ mình một câu thì không dư thừa chút nào.

"Hừ, là do mẹ mua ở tửu lầu về đó." Trương Tịnh Tuyền vừa gặm đùi gà vừa nói.

"Ái cha, con nhóc này, muốn tạo phản." Bùi Cầm Y mặt đen lên, nhìn cô gái mình với ánh mắt "con gái lớn rồi không nhờ được nữa".

Trương Đông Sơn vừa ăn vừa uống rượu, rượu cũng là loại hảo hạng nhất ở kinh đô. Nghe đâu là rượu đồng tử năm mươi năm, chính là rượu được ủ ra từ một người độc thân năm mươi năm.

Trương Bình An thì ăn như mèo hữu, từ tốn mà gắp thức ăn bỏ vào, không nhanh không chậm, nếu hôm nay không có Trường Sinh ở đây, có lẽ đã bị Bùi Cầm Y một tay tiễn đi đầu thai.

"Ở trong miếu hoang, con nghe muội muội nói cha mẹ muốn gã Tịnh Tuyền cho một người nào đó hả."

Tịnh Tuyền nghe nói vậy thì đưa đầu xuống bàn, chỉ còn lộ nữa phần trên khuôn mặt, nhìn cha mẹ mình. Trương Bình An thấy hứng thú, bốc lấy một miếng dưa có sẵn trên bàn.

Bùi Cầm Y sắc mặt hơi đổi một chút, Trương Đông Sơn lúc này mới nói ra: "Đúng vậy, là một vị hoàng tử."

Trường Sinh nghe vậy thì ồ lên một tiếng, trêu chọc em gái mình:

"Hôn sự cùng hoàng tử là một bước lên trời, có phải kiếp trước muội cứu cả đại lục cho nên kiếp này mới may mắn như thế không."

"Cẩu ... Ca ca đường chọc muội nữa."

"Cha, con không thích tên đó."

Trương Tịnh Tuyền lúc này một bộ mặt ủy khuất nói ra.

"Chuyện hôn sự do cha mẹ quyết định, con không được cái." Trương Đông Sơn sắc mặt nghiêm túc lên, từ sinh ra đến khi rời đi, Trường Sinh chưa bao giờ thấy cha mình như thế, biết chuyện này không dễ nói.

"Cha,.." Tịnh Tuyền nước mắt rơi lã chả

"Bình An, dẫn muội muội con về phòng trước đi." Bùi Cầm Y nói ra.

Trương Bình An dẫn Trương Tịnh Tuyền rời đi, Trương Đông Sơn nhìn thấy hai người rời đi, khẽ thở dài.

Bùi Cầm Y lúc này mới nói:

"Haiz, mấy năm qua lúc con rời đi, nhiều việc xảy ra, gia tộc chúng ta.."

Trương Đông Sơn cắt ngang: " mẹ nó ơi.."

Bùi Cầm Y biết chồng mình muốn nói gì nên nói:

"Chung quy là việc này sớm phải cho Trường Sinh biết, dù gì bây giờ con nó cũng đã về."

Trương Đông Sơn thấy cũng không nói được gì thêm, bèn bước đi vào trong phòng.

Lúc này Bùi Cầm Y mới nói tiếp:

"Hiện này hoàng đế tuổi già, có thể một ngày nào đó sẽ ra đi. Cho nên các hoàng tử bắt đầu gây dựng thế lực cho mình.

Cuộc tranh đoạt diễn ra giữa đại hoàng tử Trần Mệnh Long, nhị hoàng tử Trần Thế Long cùng cửu hoàng tử Trần Thiện Long.

Nhà ngoại con có xu thế ủng hộ nhị hoàng tử. Mà gia đình chúng ta tuy giàu có nhất kinh đô, nhưng đó là do bên ngoại con ủng hộ, những năm gần đây mới có thể an ổn phát triển. Nên lần này bên ngoại con muốn liên hôn giữa Tịnh Tuyền cùng nhị hoàng tử."

Trường Sinh nghe mẹ mình kể thì hiểu ra, kì thật những chuyện tranh quyền đoạt vị này, cậu không quan tâm lắm.

Tám tuổi năm đó, cậu được lão sư phụ dẫn đi, sư phụ nói muốn dẫn cậu đi tới một nơi gọi là Kiếm Các. Kiếm Các sâu trong rừng núi, đoạn tuyệt thế gian.

Kỳ thật năm đó lão sư phụ Trường Sinh gặp Bình An kinh động như gặp thiên nhân, nhưng bấm tay tính toán, kẻ này không có duyên cùng nên mới chọn Trường Sinh, trời sinh Vô địch kiếm thể.

Nếu đặt ở trần thế phàm tục, có lẽ một đời Trường Sinh cũng khó bước vào tiên thiên cảnh, vì võ học ở phàm tục không thích hợp với cậu.

Kiếm thể chỉ thích hợp tu luyện ở nơi được bao phủ bởi kiếm khí. Kiếm Các kiếm tu nhiều như mây, tích lũy nội tình mấy ngàn năm, xung quanh không còn là linh khí, mà hình thành nên kiếm khí.

Trường Sinh khi tới Kiếm Các như cá gặp nước, rồng trở về trời, ngắn ngủi mười năm đã đạt tới cấp độ nửa bước kiếm tiên, chính là tương đương nguyên anh của luyện khí sĩ, cũng như nửa bước hợp thể của võ đạo.

Khác với luyện khí sĩ, luyện khí sĩ vận dụng thiên địa lực lượng, dùng linh khóa hóa làm linh lực, nếu luyện khí sĩ chiến đấu ở nơi linh khí khô héo, thì sẽ không thể nào phát huy ra chiến lực tối cường.

Chính vì như thế, luyện khí sĩ thích ẩn tu nơi núi sâu, hay các động thiên phúc địa, nếu luyện khí sĩ ở thế giới phàm tục quá lâu, lâu ngày cảnh giới sẽ từ từ rớt xuống.

Thế giới phàm tục chỉ thích hợp cho con đường võ đạo, đến cảnh giới sơn đỉnh, một tay có thể đấm bay một ngọn núi. Ở vương triều Đại Long, tướng quân Trần Nguyên Hãn, được biết đến là ở sơn đỉnh cảnh vô địch thủ, cũng là cảnh giới tạm thời cao nhất ở đại lục này. Nhưng hạn chế tuổi thọ rất nhiều, sơn đỉnh cao nhất chỉ sống 300 năm.

Còn kiếm tu, cơ thể tự hình thành một vùng thiên địa, thiên địa sinh ra kiếm khí không ngừng, nuôi dưỡng cơ thể. Kiếm Các là tông môn duy nhất có cách luyện như thế này. Muốn học được cực kỳ khó khăn, yêu cầu cực cao.

Nếu đấu pháp ở trần thế. Một tên kiếm tu hoang dại dù cường đại cỡ nào, trừ khi đánh nhau thắng nhanh, nếu không cũng sẽ ôm hận mà chết dưới kiếm của đệ tử Kiếm Các.

Trường Sinh lần này do đã đạt tới bình cảnh, muốn thăng lên kiếm tiên, chỉ có cách trở lại quê nhà, cắt đứt hồng trần, mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo. Tuổi thọ của kiếm tu nếu bỏ qua mọi yếu tố bên ngoài là ngang nhau với luyện khí sĩ.

Cho nên Trường Sinh xin sư phụ xuống núi sớm, sống một đời cùng người thân ở trần thế.

"Mẹ, con biết rồi."

Hai mẹ con cuối cùng trò truyện thêm một lúc. Trường Sinh kể về quá trình đi theo sư phụ lên núi tu hành, những điều đã trả qua. Nước mắt Bùi Cầm Y rơi xuống như mưa, thương xót cho đứa con nhỏ này của mình.

Năm đó Trường Sinh mới tám tuổi, bỗng nhiên có một lão già từ trên trời phi kiếm bay xuống sân nhà cậu. Nói cậu cũng lão có duyên.

Mẹ cậu không chịu được, muốn đánh nhau với lão, kết quả lão chỉ dùng một lá cây đã đánh bại mẹ cậu. Từ đó Trường Sinh đi theo sư phụ mình mười năm.

Bình Luận (0)
Comment