Hai mẹ còn trò truyện một lúc lâu, thì Trường Sinh được người làm dẫn về phòng của mình.
Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng căn phòng của cậu vẫn không thay đổi quá nhiều.
Trường Sinh hít vào một hơi muốn hồi tưởng lại quá khứ lúc mình còn nhỏ.
Đi vòng quanh một lúc, thì cuối cùng cậu cũng tìm được nơi ở của em gái mình, Trương Tịnh Tuyền.
Nơi của Tịnh Tuyện khá rộng, có sân nhỏ, một cái ao nuôi cá, cùng mấy người hầu, từ nhỏ Tịnh Tuyền không thích nha hoàn lắm, nên những người này chỉ có nhiệm vụ quét dọn, cho cá ăn, chứ không thân cận gì với Tịnh Tuyền.
Thấy em gái mình đang buồn bực vì chuyện lúc nãy, Trương Trường Sinh bước lại gần nói:
"Còn nghĩ về chuyện lúc nãy sao?"
"Hứ, dù sao cũng đâu phải là tên cẩu tặc như ngươi lấy vợ." Tịnh Tuyền bộ mặt ghét bỏ nói ra, từ nhỏ Trường Sinh đã thường hay trêu chọc đứa em này, nên trong miệng đứa em nhỏ này, cậu chính là cẩu tặc.
"Nếu như đại ca có cách để muội không phải lấy tên đó thì sao?"
"Lấy lấy cái con m.."
Tịnh Tuyền đang muốn mắng chữi, bỗng nhiên nghe anh mình nói như thế, cô dụi dụi hai mắt mình, kiểm tra lỗ tai, sợ mình nghe lầm.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh mình, Tịnh Tuyền biết mình không nghe lầm, Tịnh Tuyền thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành một con mèo ngoan ngoãn, tiến lại gần Trường Sinh dụi dụi vào người.
"Trường Sinh ca ca, huynh nói là thật, có cách cho muội không lấy tên khốn kiếp kia".
Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của em mình, Trường Sinh cười lạnh trong lòng.
"Giả thôi".
"Muội biết huynh thương muội nhất mà, Trường Sinh ca ca." Tịnh Tuyền nũng nịu nói ra.
"Tám tuổi ta đã rời nhà."
"Ai nha, nhưng những nằm này người ta vẫn luôn nhớ về huynh nha." Tịnh Tuyền như con mèo ngoan, hai mắt mở ra tròn xoe.
Trường Sinh chịu thua trước đứa em này, đành gật đầu một cái.
"Ai nha, muội biết là huynh luôn thương muội nhất mà."Tịnh Tuyền nhảy cẩn lên, chạy vòng quanh sân, rồi chạy theo hướng nhà bếp, lúc nãy nàng ăn vẫn chưa có no nha, bụng vẫn còn kêu vang đây.
Nhìn thấy em gái của mình vui vẻ chạy ra, tâm cảnh của cậu lúc này cũng tốt hơn phần nào. Đã từng có lúc, Trường Sinh sợ mình xa nhà quá lâu, khi trở về sẽ trở nên cùng mọi người xa cách.
Nhưng không ngờ, cha mẹ vẫn là cha mẹ, muội muội vẫn đáng yêu như lúc nhỏ, chỉ có điều:
"Ra đi, huynh biết đệ ở đó."
"Đại ca thật là thần kỳ". Trương Bình An mặc một bộ y phục màu trắng, từ từ bước ra.
"Đệ là luyện khí sĩ". Trường Sinh hỏi:
"Sao đại ca lại nói vậy?". Trương Bình An ngồi xuống ghế, nghe đại ca mình hỏi vậy, không có ngạc nhiên cũng như không hoảng sợ.
"Lúc về nhà, đã cảm nhận được linh khí chảy trong người đệ, cộng thêm ta nghe được đệ nói "mở" với Tịnh Tuyền." Trường Sinh vừa chỉ vào lỗ tai của mình vừa nói.
Trương Bình An không thừa nhận, cũng như không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng lấy từ ở đâu đó ra một ấm trà cùng hai ly trà.
Trường Sinh thấy vậy hơi nheo mắt lại, nhưng vẫn tiếp nhận ly trà từ tay đệ đệ của mình.
Sư phụ Trường Sinh từng nói, luyện khí sĩ có phương pháp đặc thù có thể tạo một không gian riêng để chứa đồ, gọi là nhẫn trữ vật hoặc túi trữ vật. Còn có một loại khác gọi là pháp thuật không gian.
"Khả năng của đệ có thể ngăn cản cuộc hôn nhân này."
Nghe trong giọng Trường Sinh có vẻ oán trách, nhưng Bình An không nôn nóng nói ra:
"Chưa tới lúc nha."
Hai người trầm mặc hồi lầu, đệ đệ này của mình vẫn là nói chuyện muốn bị đánh như vậy.
Trương Bình An lúc này mở miệng nói:
"Uốn nắn lại huynh, đệ là "Luyện Khí" sĩ, cho nên một số việc chỉ thuận theo tự nhiên, không thể can thiệp, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều, nhưng huynh thì có thể."
Lần hiếm hoi duy nhất Trương Bình An chịu khó mở miệng giải thích.
"Đệ biết lần này huynh sẽ về?"
Trương Bình An gật đầu một cái, nói:
"Đệ biết lần này đại ca về là muốn cắt đứt hồng trần, nếu tiện tay giúp Tịnh Tuyền, thì đó chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa."
"Nếu đệ không phải là đệ ruột của ta, ta có lẽ một kiếm chém đệ." Trương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, không ngờ đứa em này của mình lại muốn tính kế mình, nhưng sâu trong nội tâm cậu lại thấy vui mừng, đứa nhỏ này sau này thành tựu sẽ rất cao.
Trường Sinh lo lắng nhất trên con đường trường sinh của mình, người thân bạn bè mất hết, thì trường sinh làm gì, nên cậu muốn luyện tới cảnh giới cao nhất, tối cường nhất thế gian này để bảo vệ người thân của cậu.
Sư phụ Trường Sinh từng nói:
"Kiếm đạo của con bây giờ rất loạn, đôi lúc vô tình, đôi lúc lại hữu tình, đạo tâm không rõ ràng, trên đường đi sau này sẽ không đi được bao xa."
Kiếm Các tu luyện theo hai trường phái, vô tình kiếm đạo cùng hữu tình kiếm đạo. Vô tình kiếm đạo phần lớn cắt đứt trần duyên, đến cảnh giới càng cao, tình cảm càng phai mờ đi, ra tay vô tình dứt khoát, cho dù đó là cha mẹ mình, cũng mí mắt không nhảy một cái.
Hữu tình kiếm đạo chính là bên ngoài vô tình, bên trong có tình, một khi xuất kiếm không trái lương tâm, không trái lẽ phải, kiếm chỉ giết kẻ mạnh ỷ thế hiếp người, nếu trời cao vô đạo, không ngại chỉ thẳng mũi kiếm về phía trời cao kia."
Trường Sinh lần này trở lại nhà mình, không chỉ là muốn cắt đứt trần duyên, còn muốn quyết định mình nên đi theo con đường kiếm đạo nào. Có lẽ bây giờ cậu đã biết mình nên đi theo con đường nào.
Trương Bình An cười cười rồi sao đó biến mất đi. Đám người làm xung quanh lúc này mới bắt đầu tỉnh lại. Thì ra lúc nãy khi hai vị thiếu gia nói chuyên. Bọn họ không hiểu sao ngất đi.
**
Trương Trường Sinh đi về hướng phòng của cha mình, Bùi Cầm Y giờ này thường sẽ đi tới tiệm vải trong thành trông coi, sản nghiệp nhà cậu rất lớn, tiệm vải, quán ăn, quán rượu, đều có cổ đông của nhà cậu trong đó.
"Vào đi". Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Trương Đông Sơn từ bên trong phòng nói ra.
"Cha". Trường Sinh chào cha mình một cái.
"Là Trường Sinh à, mau ngồi." Trương Đông Sơn cười nói ra.
Thấy Trường Sinh ngồi kế bên mình, Trương Đông Sơn chậc chậc nói:
"Không ngờ mới đây đã mười năm, con đã lớn đến thế này."
"Đúng vậy, thời gian thật nhanh." Trường Sơn không ngừng nhớ lại quá khứ, những năm đó sống cùng gia đình thật vui vẻ, từ nhỏ cậu đã theo mẹ học võ, Bình An theo cha đọc sách, nhưng người được yêu thương nhất vẫn là Tịnh Tuyền.
"Con dự định lần này về sẽ ở lại đây luôn hay là sẽ đi tiếp". Bản tính Trương Đông Sơn là thế, trước giờ là thẳng thắng, mặc dù muốn hỏi bao năm qua con mình tu luyện thế nào, có ai ăn hiếp, nhưng có lẽ mẹ cậu hỏi những đều này sẽ tốt hơn. Làm gia chủ của một nhà. Không thể để con mình thấy sự mềm yếu được.
"Có lẽ sẽ ở rất lâu, nhưng có thể sẽ không ở nơi này quá lâu."
Nghe Trường Sinh nói vậy, Trương Đông Sơn thở dài một cái, ông hiểu ý trong lời nói con trai mình, sẽ ở lại trần thế lâu, nhưng sẽ không mãi ở ngôi nhà này.
"Con cái chung quy là phải lớn."
Thấy cha mình thở dài, Trường Sinh cũng không biết an ủi thế nào, nếu có đệ đệ Bình An ở đây, chắc chắn đệ ấy sẽ làm bộ mặt lạnh như núi tuyết, chỉ nói một chữ: "đúng".
"Chuyện của muội muội." Trường Sinh muốn nói thêm thì bị Trương Đông Sơn ra hiệu ngừng lại.
"Chuyện muội muội con ta biết, ta cũng không còn cách nào khác, chỉ trách cha quá nhỏ yếu, không thể làm gì hơn."
Ở thời đại này, quyền lực cùng sức mạnh mới là tất cả, tiền bạc cũng chỉ là vật bên ngoài thân, Trương gia có nuôi cao thủ, hộ vệ, nhưng so với mấy gia tộc lớn, chỉ là con sâu con kiến.
Trương Đông Sơn tiếp tục nói ra:
"Vương triều Đại Long thành lập 00 năm, đến hôm nay là đời hoàng đế thứ mười, niên hiệu Đỉnh Long, tuổi tác Đỉnh Long hoàng đế đã cao, tuy đã lập đại hoàng tử Trần Mệnh Long lên làm thế tử, nhưng dã tâm các hoàng tử khác là có.
Đại Long có năm đại gia tộc, hoàng tộc Đại Long ủng hộ đại hoàng tử, Bùi thị, tức bên ngoại con ủng hộ nhị hoàng tử, còn đại tướng quân Trần Nguyên Hãn cùng Lý thị ủng hộ cửu hoàng tử.
Trần Nguyên Hãn trước đây họ Lý, nhưng do lập công lớn trong việc bình định man tộc ở phía bắc, nên được ban họ vua.
Còn hai nhà Nguyễn, Lê thì chưa rõ thế nào. Chúng ta là thương gia lớn nhất kinh đô, tiền tài vô số, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nhà ngoại con, cho nên chỉ có thể làm vậy, ủy khuất muội muội con."
Nghe đến đây thì Trường Sinh tạm hiểu thế cục của Đại Long, khó trách bên ngoại lại muốn tiến hành liên hôn sớm như thế, lão hoàng đế có lẽ sống không quá mấy năm nữa, chỉ có đứng đội sớm, sau này khi nhị hoàng tử Trần Thế Long lên ngôi, họ Bùi có thể là đại tộc lớn nhất chỉ sau hoàng tộc.
"Nhưng không phải con nghe nói lão hoàng đế bây giờ chỉ mới ngoài sáu mươi hay sao, nghe nói Đỉnh Long hoàng đế cũng là người tập võ, tuổi thọ phải xa người thường chứ?". Trường Sinh trong lòng thắc mắc đều này đã lâu.
Trương Đông Sơn bình tĩnh giải thích cho con mình.
"Từ Thái Tổ Long đế, đến các đời hoàng đế về sau, người ta nhìn ra là bậc đế vương dù luyện võ đạo đã đến cảnh giới tối cường, hiện nay cảnh giới cao nhất của võ đạo từng biết đến là hợp đạo, chính là do vị hoàng đế đầu tiên Đại Long đạt đến.
Nhưng Thái Tổ Long đế sau khi đăng cơ lên ngôi, cũng chỉ sống đến 100 tuổi liền băng hà. Các đời hoàng đế đều là như thế.
Tới đời hoàng đế thứ 5, có một vị thuật sĩ nói rằng do khí vận trấn áp, nên làm bậc đế vương, không thể sống thọ được. Thế là các đời hoàng đế sau khi đến 100 tuổi đều sẽ nhường ngôi, mặc dù sẽ cảnh giới sẽ rớt xuống, nhưng ít nhất có thể sống thêm một đến hai trăm năm nữa.
Chính là như thế, hiện nay thái thượng hoàng cùng thái thái thượng hoàng đều còn sống. Nhưng Đỉnh Long hoàng đế khát cầu trường sinh, không biết ở đâu ra một vị tự xưng đệ tử tiên nhân, buông lời xằng bậy, nói có thể luyện ra tiên đan trường sinh, tránh đi hạn chế khí vận nhưng vẫn có thể làm hoàng đế, Đỉnh Long phong hắn ta làm quốc sư.
Không hiểu làm sao, ăn đan dược của hắn, hoàng đề càng ngày càng yếu đi. Ta cũng không rõ tình hình, đây là tình báo bên nhà ngoại con nói ra."