"Đứa nhỏ là phải lớn, nó có lựa chọn của nó". Trương Đông Sơn an ủi vợ mình. Bùi Cầm Y khóc thúc thít dựa vào vai Trương Đông Sơn.
Sáng ngày hôm nay Trương Trường Sinh tới trước cửa phòng cha mẹ nói muốn có chuyện hôm nay phải rời đi.
Mẹ Trương Trường Sinh nghe vậy một cước muốn đạp chết con mình nhưng cũng may Trương Đông Sơn ngăn cản lại.
**
"Tiểu Thúy, cô cũng là người học võ đúng không?" trên đường đi Trương Trường Sinh hỏi.
"Vâng, thưa thiếu gia." tiểu Thúy nhu thuận trả lời.
Trường Sinh lần đầu gặp tiểu cô nương này cảm nhận được trong cơ thể cô có một luồng chân khí, chỉ có người học võ đạt tới cảnh giới hậu thiên mới đạt được. Cô nương trẻ này cảnh giới ít nhất là hậu thiên.
Lần này một chủ một tớ lên đường đi chính là tới Thủy Châu, theo thông tin mà Bình An cung cấp, ở đó có một vài giáo phái tà giáo, cũng như rất nhiều cao thủ võ lâm tập trung ở nơi đó.
Chuyến đi này sợ là sẽ rất lâu dài, cho nên bọn họ quyết định thuê một xe ngựa. Thiếu niên điều khiển xe ngựa, thiếu nữa ngồi bên trong cười khúc khích, tình chàng ý thiếp lãng mạng vô cùng.
Nhưng có gì đó không đúng trong tình huống này lắm.
Tiểu Thúy ngồi bên trong luống cuống nói:
"Thiếu gia, cái này không đúng lắm đâu, tiểu Thúy từ nhỏ cũng biết lái xe ngựa, thiếu gia mau vào trong xe ngồi đi."
Vừa nhìn bản đồ trên tay, vừa lái xe ngựa, Trường Sinh khẽ nói:
"Nhiệm vụ của cô là cứ đọc hết số sách đó, nếu không xong sẽ bỏ lại cô giữa đường."
Tiểu Thúy nghe vậy sắc mặt hơi ảm đạm, bảo nàng đi giết người, còn dễ hơn đọc sách mấy trăm lần. Sách chính là kẻ thù của mọi người luyện võ trên đời.
Nguyên lai Trường Sinh ném một đóng sách về tên các cao thủ cũng như khuôn mặt nhận diện, để tiểu Thúy học, sau này có nếu có gặp nhau còn nhận biết. Cậu còn dặn dò không cần qua tâm đến sở học của bọn họ, nhưng nếu tên nào có sở trường ngụy trang thành người khác, hay có thể bắt chước võ học thì phải nhớ kĩ.
Nhìn lại hai người đã đi rất xa kinh đô, đang muốn tìm một quán trọ nào nó nghỉ ngơi thì lúc này xe ngựa dừng lại.
Tiểu Thúy đang chăm chú đọc sách, cảm nhận được xe ngựa dừng lại thì đưa cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn.
Trước cổ xe ngựa đang có một đám đại tráng khoảng bốn năm tên, khuôn mặt dữ tợn, trên tay còn cầm theo thanh đao sắc bén.
"Ừm, muốn đi tới Thủy Châu, cần đi qua Vân Châu cùng Tuyền Châu. Đường từ Vân Châu đi tới Thủy châu, mấy năm trước đã hư hại rất nhiều, đồi núi lại chập chùng khó đi. Không ngờ chưa tới Vân châu mà đã gặp cướp ngày." Trường Sinh nói thầm trong miệng, tuy không nói thời thịnh thế, nhưng không ngờ triều đình lại không quản bọn cướp này.
"Để tiền cùng xe lại rồi cút." một tên trong đó nói ra.
"Này, này, các ngươi ban ngày ban mặt mà dám cướp, không sợ quan phủ bắt các người." tiểu Thúy bộ mặt tức giận nói ra.
"Ha ha, quan sai cái mẹ gì, không thấy xung quanh mấy dặm đường không có ai à, bọn ta còn sợ quan sai."
"Tiểu cô nương còn nhỏ mà xinh đẹp như thế, nếu là đem về bán đi, sẽ được một khoản tiền lớn." một tên trong đó thèm thuồng nhìn tiểu Thúy
Tiểu Thúy hơi hoảng sợ, nhưng sau lưng lại lấy ra một thanh chủy thủ. Trong lòng cười lạnh không thôi.
Trường Sinh lúc này mở miệng nói:
"Các ngươi không sợ chúng ta là cao thủ võ lâm, một hơi đánh chết các ngươi hay sao?".
Mấy tên đó nghe vậy thì hơi ngừng lại,kì thật khi nhìn thấy hai thanh kiếm sau lưng Trường Sinh, bọn họ cũng rất sợ, nhưng thật sự là bọn họ quá nghèo, quá đói rồi.
"Đừng hù bọn ta, bọn ta nhiều người hơn." một thiếu niên tuổi nhỏ trong đó nói ra.
Trường Sinh cười hà hà, sau đó không nói một lời, Tử kiếm bay ra ngoài, chém chết tên vừa rồi cợt nhã nha hoàn của mình.
Đám người còn lại thấy người mình chết nhanh như vậy thì hoảng sợ không thôi, tiểu Thúy càng là trợn mắt, kì thật nàng là võ giả tiên thiên, từ nhỏ đi theo Bùi Cầm Y học võ, dù không nói là lợi hại, ở giang hồ mười hai tuổi tiên thiên cũng được cho là thiên tài.
Nhưng vừa rồi thiếu gia ra tay quá nhanh, căn bản nàng theo không kịp.
Trường Sinh quăng lại cho đám người mấy thỏi bạc, rồi lái xe ngựa lướt qua.
Đám người còn đang hoảng sợ thấy bạc Trường Sinh để lại, liền vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ:
"Đa ta đại hiệp, đa tạ đại hiệp".
Tiểu Thúy trong xe thắc mắc:
"Thiếu gia sao lại tha cho bọn họ."
Trường Sinh gõ vào đầu cô một cái:
"Còn nhỏ đừng lo chém chém giết giết, bọn người đó cũng không xấu, chỉ có tên vừa rồi cợt nhã với cô là không được, giết sớm để sau này không liên lụy đến người xung quanh.
Với có ai làm cướp mà lại cướp ban ngày, bọn họ cũng là có khổ tâm nha."
Nghe thiếu gia mình nói như thế, tiểu Thúy rút cái đầu nhỏ về bên trong tiếp tục đọc sách.
Trời gần tối, hai người tìm được một khách sạn bên đường. Xung quanh vắng vẻ, chỉ có duy nhất một cái nhà này.
"Bà chủ cho một phòng hai người, cho ngựa của ta ăn luôn."
Trường Sinh ném ra một thỏi bạc về phiábà chủ khách sạn. Bà chủ thấy bạc thì sáng mắt lên, nói:
"Ây dô, tiểu thiếu gia thật là hào phóng nha, a Phúc, mau dẫn thiếu gia đi nhận phòng."
Người được gọi là A Phúc, là một thiếu niên trẻ, người hơi thấp bé, trên miệng mang theo nụ cười:
"Thiếu gia, xin mời."
Tiểu Thúy lúc lên lầu, nhìn xuống điệu cười của bà chủ ở đây:
"Yêu quái hại người."
Nàng hừ lạnh một cái, dù sau người ta ngực cũng to hơn so với nàng, nàng bây giờ còn nhỏ, với thêm tập võ, có thể nói là ngực như hai cái đinh.
Mặt dù nơi này vắng vẻ, nhưng kì lạ là khách nhân của khách sạn lại rất đông, có mười mấy người trong sảnh đang dùng cơm.
"Đại ca, tên vừa rồi có vẻ là nhà giàu, nhưng là con nai tơ lần đầu đi lại giang hồ."
Một tên trai tráng thầm đánh giá Trường Sinh, chỗ bàn bọn họ ngồi ba người, gần với quầy khách sạn nhất, bọn họ kì thật chính là Vân châu tam quái, nổi tiếng gần xa.
Mà người được gọi là đại ca kia lại trông ốm yếu tựa như người bệnh, lúc nào cũng có thể tắt thở, nói:
"Không gấp."
Bàn bên có một đôi mỹ nữ nhìn tuổi tác có lẽ là sư trò, đang dùng cơm, nghe hai tên kia nói chuyện, vị mỹ nữ nhỏ tuổi hơn nói:
"Sư phụ, tên kia hình như sắp gặp rắc rối nha."
"Tiểu Hồng, sư phụ đã nói với con bao nhiêu lần, đi lại trên giang hồ đừng xen vào chuyện người khác."
Mỹ nữ sư phụ thở dài một tiếng, nhìn đệ tử nhà mình rèn sắt không thành thép.
Đôi thầy trò này tên là Hồng Nguyệt Tâm cùng Lạc Tiểu Hồng, là đệ tử của phái Vạn hoa, lần này Hồng Nguyệt Tâm dẫn đệ tử của mình xuống núi lịch luyện.
**
Trường Sinh cùng tiểu Thúy theo chỉ dẫn của A Phúc, đã tìm được phòng của mình. Trong phòng khác rộng, có hai cái giường, có tủ cùng bàn lớn.
Tiểu Thúy đặt xuống một chồng sách, nàng hôm nay là thật mệt mỏi, đã tạm nhớ những người nổi tiếng ở Vân châu.
Trường Sinh tháo xuống nón ba tầm cùng hai thanh kiếm mang trên vai xuống, kì thật cậu lợi dụng nón ba tầm kích thước lớn để che đi hai thanh kiếm, đây là nón mà sư phụ cậu tặng cho cậu, có thể che giấu đi thiên cơ.
Võ giả đối mặt với cậu sẽ không nhìn được cảnh giới của cậu, vì trong người cậu không có hình thành chân khí như võ giả. Nhưng luyện khí sĩ thì chưa chắc, một số luyện khí sĩ khi biết mình không thể đột phá, hoặc thọ mệnh gần đến, thường dành quãng thời gian còn lại bước vào phàm tục. Cho nên nón che đậy thiên cờ này có thể che mắt được luyện khí sĩ.
Trường Sinh mở miệng hỏi:
"Có ai là cao thủ?"
Tiểu Thúy cảm thấy giá trị của mình đến rồi, từ đâu lấy ra một cây thước nhỏ, đi đi lại lại nói:
"Nơi này gọi là Duyệt lai khách sạn nha, nhưng chỉ là một chi nhánh, bà chủ yêu nữ kia là một cao thủ cấp tông sư, tên Yêu Thôi Thôi, mấy tên người hầu cũng không tệ.
Ba tên ngồi gần cạnh quầy, ánh mắt không thiện nhìn chúng ta gọi là Vân châu tam quái, Quái Nhất, Quái Nhị, Quái Tứ, đáng nhẽ ra là tứ quái, nhưng năm trước, Quái Tam bị người ta đánh chết, võ học ba tên trừ Quái Nhất tiên thiên, còn lại hậu thiên.
Hai cô gái kia là người của Vạn Hoa phái, Hồng Nguyệt Tâm võ học tiên thiên, đệ tử Lạc Tiểu Hồng đoán thể.
Thầy chùa kia tên Thẩm Vạn Tâm, là tội phạm truy nã, võ học tiên thiên, còn mấy tên con lại, hình như là người của Lục Môn, tiểu Thúy nhận biết một vị trong đó, là Đậu Hoàng An, chính là tổng bộ đầu võ học tiên thiên."
Trường Sinh gật đầu, không ngờ đem theo tiểu Thúy lại phát huy nhanh như vậy.
"Theo như những gì em nói, thì có lẽ người Lục Môn ở Vân Châu muốn bắt Thẩm Vạn Tâm."
Tiểu Thúy gật đầu bổ sung thêm:
"Nhưng Duyệt lai khách sạn quy định không được đánh nhau bên trong, dù bất kể thân phận gì, nghe nói chủ cao nhất của khách sạn võ học rất cao, tới triều đình cũng phải nể mấy phần."