Bắt Đầu Từ Võ Lâm Đến Tu Tiên Giới

Chương 7 - Một Sát Na

Sau khai đại khái nắm sơ qua tình hình hiện tại, Trường Sinh cùng tiểu Thúy bước xuống lầu, lựa chọn một cái bàn trống gần cầu thang.

Bà chủ thấy Trường Sinh liền chạy lại nói:

"Ai u, tiểu thiếu gia, ngài muốn dùng gì?".

Chả trách tiếu Thúy gọi Yêu Thôi Thôi là yêu nữ, đôi môi căng mộng, mày liễu mắt to, ăn mặc phong trần, lộ ra nửa bầu ngực, phải nói là nửa cái người tốt.

Tiểu Thúy ánh mắt u ám nhìn về phía bà chủ, Yêu Thôi Thôi phát hiện ánh mắt tiểu cô nương nhưng không để ý lắm, chỉ tập trung vào người Trường Sinh.

Trường Sinh bây giờ cởi ra nón ba tầm, hai kiếm đặt xuống bàn, mặc một áo bào lam nhạt, anh tuấn vô cùng.

Những người khác càng là liếc nhìn cậu thoáng qua rồi thôi, bọn họ lúc nhìn thấy Trường Sinh đi vào, nha hoàn sau lưng mang theo một chồng sách, còn tưởng nhà nào công tử muốn đi kinh đô học tập, không ngờ là rồng ẩn mình, cũng là một tên luyện võ nha.

Trường Sinh nhìn bà chủ cười nói:

"Cho ít thức ăn cùng bình rượu là được."

Đúng lúc Thôi Yêu Yêu đang muốn rời đi, Trường Sinh bỗng nhiên lên tiếng nói:

"Bà chủ."

"Thiếu gia có việc?" Thôi Yêu Yêu xoay đầu lại, miệng tươi cười nhìn về chàng thiếu niên trẻ này.

"Tôi nghe nói ở Duyệt lại khách sạn không được đánh nhau, nhưng bây giờ tôi lấy đầu người thì có làm sao không?".

Nghe Trường Sinh nói như thế, nhưng người xung quanh ồn ào lên.

"Sư phụ, tên này là ai ăn nói ngông cuồng như vậy.?" Lạc Tiểu Hồng ngoảnh cái đầu nhỏ hỏi sư phụ nhà mình. Hồng Nguyệt Tâm lúc đầu còn cho rằng Trường Sinh là cao thủ ẩn mình, đến khi nghe cậu hỏi câu này, cô chỉ nhẹ lắc đầu.

"Tuổi trẻ vô tri mà". Quái Tam cười ha hả nói ra.

"Quá ngông cuồng sớm muộn gì cũng chết sớm". Quái Nhị bồi theo.

"Đại nhân, tên này là tên ngu nào mà dám ăn nói với cao thủ tông sư như thế." làm quan triều đình, bọn họ hôm nay muốn đến truy bắt tên thầy chùa kìa, chờ đợi tên kia bước ra khỏi đây liền truy bắt.

*

Thôi Yêu Yêu nghe thanh niên áo lam này nói như thế thì nét tươi cười càng thêm nồng đậm.

"Thiếu gia nói đùa, chuyện giang hồ làm sao một cô gái như tôi dám xen vào, chỉ là khách sạn có quy định, nếu trong quán đánh nhau là phải bị đuổi ra khỏi quán nha."

Thấy Trường Sinh gật đầu, bà chủ bước đi với đôi mông lắc lư qua lại.

"Bà chủ, tên đó là ai mà không biết sống chết như thế.?" a Phúc ghé vào tai bà chủ hỏi nhỏ.

"Ai mà biết nha, có lẽ là một tên đẹp trai." Thôi Yêu Yêu cười khúc khích.

Trường Sinh lúc này bỗng nhiên đi về phía hướng Thẩm Vạn Tâm, đám người chú ý về phía cậu, không hiểu cậu muốn làm gì.

Thẩm Vạn Tâm đang uống rượu, không quan tâm tên tiểu tử này cho lắm.

Trường Sinh đứng trước mặt hắn, rồi nói:

"Tạm tha cho cái đầu của ngươi hôm nay, sáng mai ta đến lấy."

Nói xong không đợi Thẩm Vạn Tâm kịp phản ứng, Trường Sinh liền bước đi.

"Tiểu Thúy, dặn người mang thức ăn lên phòng."

"Dạ vâng thiếu gia."

Thẩm Vạn Tâm chỉ là hơi nhíu mày, nếu là bình thường hắn có lẽ một đao chém chết tên này, nhưng hắn hiện đang ở trong Duyệt lai khách sạn, bà chủ lại là cao thủ cấp tông sư, nếu ra bên ngoài, bọn nngười Lục Môn có thể đụt nước béo cò, liên thủ thanh niên này ra tay với mình.

Nơi này cách Vân Châu không gần, kinh đô cũng khá xa, chỉ cần đêm nay hắn nhân lúc không ai rời khỏi đây, liền có thể không sợ đám quan sai kia.

Những người sau khi nghe Trường Sinh nói như thế có người ngạc nhiên, có người cười ra mặt khinh thường, nhưng tất cả mọi người đều có một ý nghĩ trong đầu. "Vô tri".

Bà chủ cũng là ánh mắt khác khi nhìn thiếu niên này, năm nay nhiều tên không biết sống chết như thế.

Thẩm Vạn Tâm giết người vô số, đao trên tay hắn được nuôi không biết bao nhiêu là máu người vô tội, võ công càng là tiếp cận tông sư, chỉ kém nửa bước nhỏ, có thể đột phá bất cứ lúc nào, chỉ cần có một trận sinh tử chiến làm mồi dẫn.

Tiểu Thúy bước đi theo thiếu gia nhà mình, với năng lực của thiếu gia, tiểu Thúy chắc chắn có thể một kiếm giết chết tên kia, tiên thiên như nàng còn không theo kịp phản ứng xuất kiếm thiếu gia, tên kia cùng cấp bậc làm sao chống đỡ.

"Thiếu gia, không sợ hắn chạy hay sao?." tiểu Thúy nhổ cái miệng nhỏ ra hỏi.

Trường Sinh cười nhìn nha hoàn của mình, thân thủ chắc chắn khá, mà đầu óc không được khá lắm nha

"Có người Lục Môn canh chừng rồi, nhưng không sao, chỉ cần hắn ra khỏi cửa, hắn liền không có mạng mà chạy đi."

Nhìn thấy thiếu gia nhà mình nói lời rùng rợn, nhưng trên mặt lại không có một chút sát khí nào. Thân cũng là cao thủ, tiểu Thúy biết đến khi một người muốn giết ai, dù che giấu tốt thế nào cũng sẽ thoáng hiện lên một chút sát khí nhỏ.

Nhưng thiếu gia bình tĩnh như nước, xem kiện giết người này là điều hiển nhiên, không bộc lộ ra sát tâm gì hết.

Sau khi dùng xong bữa tối, đối chủ tớ bắt đầu tắt đèn đi ngủ, trong phòng có hai giường, tiểu Thúy kéo một giường cách xa giường thiếu gia mình ra, ngày khì khò đi ngủ.

**

Đêm hôm khoảng ba giờ khuya, Thẩm Vạn Tâm bước từ trên lầu đi xuống. Hắn mở cửa ra thì thấy có một thiếu niên sau lưng mang hai thanh kiếm, chính là tên hôm qua nói muốn giết hắn.

Bên ngoài bây giờ ngoài Trường Sinh chắn ngoài cổng ra, còn có một đám người đang mai phục gần đó, chính là người Lục Môn.

"Đại nhân, tên tiểu tử này làm sao, chẳng lẽ muốn đánh nhau với Thẩm Vạn Tâm."

"Tên này muốn chết sao?"

Hoàng Đậu An ra lệnh cho thuộc hạ mình ngừng lại, xem xét tình hình. Đám người bọn họ kì thật đã suốt đêm mai phục ở xung quanh khách sạn, chỉ cần Thẩm Vạn Tâm bước ra, bọn họ sẽ ra tay.

Không ngờ mấy phút trước có một bóng người đi ra, không phải là Thẩm Vạn Tâm mà là tên thiếu niên này, hắn còn đang nhíu mày thì lúc này mới có cảnh Thẩm Vạn Tâm bước ra.

"Tiểu tử, còn sống không tốt sao?" Thẩm Vạn Tâm vẻ mặt hung ác, hắn tuy là thầy chùa nhưng không phải người ăn chay, người chết dưới đao hắn nhiều lắm.

Bên trong khách sạn nhìn xuống ngoài sân lúc này, không chỉ đám người Lục Môn, mà còn có Hồng Nguyệt Tâm, ba anh em Vân Châu tam quái, cùng bà chủ Thôi Yêu Yêu.

Dù sao ăn dưa ai cũng muốn xem nha, lúc đầu bọn họ nghĩ rằng người ra tay với Thẩm Vạn Tâm phải làm đám người chó săn triều đình kia. Không ngờ lại là thiếu niên này.

Trường Sinh ánh mắt nhìn Thẩm Vạn Tâm như nhìn người chết, nói:

"Bước ra khỏi cửa, ngươi liền chết."

Thẩm Vạn Tâm không thích ánh mắt tên không biết sống chết này, liền rút đao ra.

Trường Sinh nhìn thấy hai chân của hắn bước ra khỏi khách sạn, liền mĩm cười:

"Trương Trường Sinh, Trương gia, kinh đô Thiên Long."

Vừa dứt câu cuối, chỉ thấy đầu Thẩm Vạn Tâm bay xuống đất, còn Trường Sinh nhảy lên chỗ phòng ngủ của mình.

Bình Luận (0)
Comment