Nhìn thấy thiếu niên áo lam bay đi, mọi người ở đây tê cả da đầu, Thôi Yêu Yêu càng là hơi hơi lấy làm sợ hãi.
Thẩm Vạn Tâm vừa rồi trong mắt nàng thấy rõ, hắn chỉ mới vừa nhấc chân ra khỏi cửa, thiếu niên kia liền rút một kiếm ra chém chết.
Người khác võ học còn thấp là không thấy rõ thiếu niên ra tay thế nào, nhưng nàng thân là tông sư có thể thấy rõ. Lúc này trong lòng Thôi Yêu Yêu hơi hoảng, thiếu niên này nhìn chỉ mười tám, mà đã có một thân võ học tông sư.
Khắp Tinh Vân đại lục này, đặc biệt là phụ cận Vân châu, tông sư trẻ tuổi như thiếu niên cũng không thiếu, nhưng không có người nào tên Trương Trường Sinh nha.
"Đại nhân, Trương gia là cái nào Trương gia." một tên áo đen quay hỏi Đậu Hoàng An.
Đậu Hoàng An hơi trầm ngâm, sự việc vượt qua khỏi dự tính của hắn, lúc đầu hắn muốn để thiếu niên này thu hút sự chú ý của Thẩm Vạn Tâm, sau đó mới ra tay, nhưng không nhờ thiếu niên ra tay, hắn không hề nhìn rõ ra sao.
Một ý nghĩ đáng sợ trong đầu Đậu Hoàng An lúc này, nếu đặt lại vị trí của Thẩm Vạn Tâm là hắn, có lẽ hắn cũng không đỡ được.
"Ở kinh đô chỉ có một nhà giàu Trương gia, nhưng ta cũng không biết là Trương gia lại có người nào tên như thế."
Ba tên Vân Châu tam quái kia là càng mồ hôi chảy đầy mặt, lúc trước bọn họ trào phúng thiếu niên, lúc này thiếu niên một kiếm chém chết Thẩm Vạn Tâm, mà bọn họ cũng không thấy rõ tốc độ ra kiếm, lần này trong đầu bọn họ muốn xong thật rồi, ba tên trong đêm liền nhanh chóng trốn khỏi khách sạn.
Hồng Nguyệt Tâm càng là khiếp sợ, mặc dù tuổi nàng chỉ mới hai lăm, nhưng võ học tiên thiên cũng được cho cao thủ, không ngờ thiếu niên trẻ này lại là tông sư cao thủ.
Nếu Hồng Nguyệt Tâm biết được tiếu Thúy cũng là tiên thiên, nhưng nàng chỉ mới mười hai tuổi, có lẽ Hồng Nguyệt Tâm nên tự sát chuyển thế, xóa nick luyện lại.
Trường Sinh không vội bước vào phòng mà đứng ngoài ban công, lúc này có một bóng đen nhảy lên chỗ cậu, chính là Đậu Hoàng An.
"Đa tạ thiếu hiệp tương trợ, tại hạ Đậu Hoàng An, bộ đầu Lục Môn ở Vân châu,không biết thiếu hiệp là cái nào Trương gia ở kinh đồ, để tại hạ đưa tiền thưởng giết chết tội phạm gửi đến nhà." Đậu Hoàng An hơi cung kính nói, dù gì thiếu niên trẻ trước mặt này là vị tông sư.
Trường Sinh liếc mắt qua nhìn Đậu Hoàng An tươi cười: "nhà giàu nhất kinh đô Trương gia."
Đậu Hoàng An như đã có phần nào đoán được cũng không ngạc nhiên mà chỉ hỏi thêm.
"Theo như tại hạ biết Trương gia ở kinh đô chỉ có hai người con là Trương Bình An cùng Trương Tịnh Tuyền, ngài chẳng hay là.?"
"Đại ca hai người bọn họ, chỉ là mới về mấy hôm nay, nếu không tin có thể đi tới kinh đô hỏi thăm."
"Không dám làm phiền, nếu đã như vậy, tại hạ cáo từ." Đậu Hoàng An bay đi, thật không phải hắn không tin, nhưng hắn nghe nói Trương gia tuy nhà giàu nổ vách ở kinh đô, như sấm bên tai, nhưng không ngờ bọn họ lại có đại công tử là võ học tông sư.
Chuyện này hắn phải về báo cáo rõ với cấp trên.
Trường Sinh nhìn bóng lưng Đậu bộ đầu rời đi, lúc này mới bước vào phòng. Tiểu Thúy còn đang ngủ ngáy o o trên giường. Trường Sinh cũng là bước tới giường mình rồi chậm rãi nhắm mắt đi ngủ.
Thiên phú của Trường Sinh không chỉ bề ngoài như thế, mà trong mơ cậu cũng có thể tu luyện, chính vì ngày đêm tu luyện như thế, Trường Sinh mới có tu vi như hiện nay.
Trường Sinh có hai chiêu sát chiêu rất mạnh, một chiêu trong đó gọi là "Trường Sinh Mộng Kiếm", chính là mười năm nay, Trường Sinh trong mộng lãnh ngộ ra được.
"Trường Sinh Mộng kiếm" chính là chiêu thức nhắm tới linh hồn đối phương, chỉ cần dính phải chiêu thức này, người bị trúng chiêu ý thức sẽ rơi vào mộng cảnh, chiến đấu với chính tâm ma bản thân. Chiêu thức này chuyên nhắm tới luyện khí sĩ, võ phu không tu linh hồn là vô dụng.
Sáng sớm, hai chủ tớ lại tiếp tục lên đường. Đi mấy ngày đường, cuối cùng bọn họ cũng đến được Vân châu.
Vân châu nằm ở phía bắc kinh đô, nơi đây đất rộng, người đông, nhưng không phồn hoa được như kinh đô. Ở Vân châu bề ngoài yên tĩnh, nhưng bên trong loạn một bầy, nhiều bang hội giang hồ, gia tộc tài phiệt cấm rễ ở đây, quan phủ có nhiều chuyện cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, không dám can thiệp vào.
Trước mắt Trường Sinh tìm một căn nhà nhỏ để chủ tớ hai người tạm ở lại nơi đây.
"Nơi này cũng quá nhỏ nha." tiểu Thúy hơi trề môi, nhưng vẫn thành thật quét dọn nơi này. Căn nhà này nằm một gốc nhỏ trong thành, nghe nói cũng rất lâu chưa có người thuê, khi người chủ nghe nói Trường Sinh muốn mua ngôi nhà, đều là cảm động chảy nước mắt.
Trường Sinh thấy nơi này cũng không tệ, mặc dù hơi nhỏ, nhưng là có đủ sân trước, cửa lớn, bên cạnh nhà còn có một cái ao nhỏ.
Trường Sinh cũng tham gia quét dọn cùng tiểu Thúy, lúc đầu tiểu Thúy có ngăn, nhưng Trường Sinh nào chịu nghe, từ nhỏ trên núi sâu, công việc này với cậu quá quen thuộc.
Tới chiều tối, cuối cùng hai người cũng đã dọn xong căn nhà mới này.
"Quả là một ngày mệt mỏi." tiểu Thúy ngồi xuống ghế thở hổn hển, quên mất thiếu gia nhà mình còn đang đứng đằng kia.
"La lá là.." tiểu Thúy buổi chiều đi ra chợ mua ít đồ ăn cùng vật dụng trong nhà, dù gì tạm thời hai người bọn họ phải ở lại đây một thời gian, dụng cụ nhà cửa là không thể thíu.
Đang đi trên đường thì tiểu Thúy bị mấy tên côn đồ chặn lại.
"Tiểu cô nương, nhìn cô không giống người ở đây, hắc hắc, mới tới hay sao, hay là đi theo ca đây, ca sẽ không bạt đãi đâu nha."
Tiểu Thúy nhìn ba tên mắt chó này, đều là người bình thường, võ đạo còn chưa nhập phẩm, cô lười nhác đôi co cùng bọn họ, nên cố ý tránh ra.
"Ấy, tiểu muội muội này, không nghe ca nói hay sao?".
"Nói cái mã mẹ nhà ngươi". Tiểu Thúy đá tên đó một cước vào hạ bộ, tên đó nằm xuống kêu than.
Hai tên còn lại thấy cô gái nhỏ này ra tay độc ác như thế, liền xông vào. Không ngoài dự đoán, dưới đường liền có ba tên nằm ở đó.
Tiêu Thúy đang muốn phủi tay đi, thì phía sau truyền đến giọng một cô gái:
"Tiểu muội muội, người ta chỉ là muốn trêu chọc muội một ít, với lại bọn họ cũng không làm gì, muội nhìn giống như người học võ, sao lại ra tay nặng như thế?"
Tiểu Thúy quay đầu lại theo tiếng nói, thì thấy một cô gái trẻ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ áo màu vàng nhạt, bên cạnh còn có một người con trai cũng ăn mặc giống nàng, tựa như anh em cùng một môn phái.
Tiếu Thúy nhìn ra hai người này thuộc phái Tàng kiếm, môn phái nằm ở Tuyền Châu.
"Ồ, muốn xen vào chuyện người khác, nếu có lẽ hôm nay tôi là cô gái bình thường, có lẽ đã bị bọn họ bắt đi." tiểu Thúy mĩm cười nhìn hai tên huynh muội kia nói.
Cô gái hơi nheo mắt lại nói:
"Nhưng người tập võ không thể lấy mạnh hiếp yếu được, nếu những người kia vừa rồi có ý gì với muội muội, ta sẽ ra tay cứu giúp."
Đệ tử phái Tàng Kiếm du lịch giang hồ, thường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, đặc biệt bọn họ không thích nhất là thấy người tập võ hiếp đáp thường dân.
Nhưng chưởng môn của bọn họ quá mạnh, là đương thời mạnh nhất kiếm khách, nếu không, với sự gây chuyện của đệ tử nhà mình, môn phái bọn họ đã sớm bị hủy diệt từ lâu.
"Nghe đồn đệ tử Tàng Kiếm thích lo chuyện bao đồng, trỏ mũi vào chuyện người khác, không phân đúng sai, hôm nay có dịp mới thấy được." tiểu Thúy cười khinh bỉ nói ra.
Tên thiếu nữ kia hơi nhăn mặt lại, đang muốn nói thì bị thiếu niên kia ngăn cản:
"Xin lỗi tiểu cô nương, đây là sư muội ta Nạp Yên Nhiên, còn ta tên là Võ Mật, là đệ tử phái Tàng Kiếm. Lần này xuống núi du lịch, do đây lần đầu muội ấy xuống núi, nên có gì quá lời mong cô nương thông cảm."
"Không cần giới thiệu làm gì, tôi không hứng thú."
Tiểu Thúy đang muốn quay lưng đi, thì Nạp Yên Nhiên bỗng nhiên lau tới.
"Sư muội, dừng tay." Võ Mật hô to nhưng đã muộn.
Tiểu Thúy hừ lạnh một tiếng.