Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 186

"Cửu Thiên Phong Cương Kiếm!" Đám đệ tử đang đứng xem đều kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc. Hiển nhiên, kiếm pháp mà Ninh Hoàn Chân đang thi triển rất có danh tiếng trong Phù Vân tông.

Vẻ mặt ngưng trọng, Lục Thanh cảm thấy uy thế của Ninh Hoàn Chân tăng lên rất nhanh, đã tiến đến mức độ Kiếm Sư đại thiên vị, mà vẫn còn có xu hướng tăng thêm. Không hề động thủ, Lục Thanh đứng yên lặng tại chỗ, tự mình cảm thụ khí Cương Phong đang ngưng tụ trong không gian. Khí Cương Phong có uy lực vượt xa khí Tốn Phong bình thường. Dưới sự thi triển của, Ninh Hoàn Chân Khí Cương Phong màu trắng xé rách không khí, tiếng gió rít nổi lên vù vù.

Ngay cả không khí quanh người Lục Thanh cũng bị xé rách, trở lên loãng ra. Bất quá đối với kiếm giả có tu vi cao mà nói thì cũng chẳng ảnh hưởng. Kiếm giả khi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tụ nguyên, Đan Điền khí hải thông qua huyệt Bách Hội mở ra nối tiếp với trời đất. Chỉ cần nguyên khí trời đất cùng với Kiếm Nguyên ở trong đan điền không bị khô kiệt, như vậy thì việc hô hấp đối với kiếm giả có tu vi cao mà nói, cũng không hề trở ngại.

Xuy ——

Trong giây lát, khí Cương Phong màu trắng cao gần mười trượng bao phủ xung quanh Ninh Hoàn Chân co lại, hóa thành một cơn lốc xoáy Cương Phong cao đến mười trượng. Cương Phong màu trắng cũng trở nên trong suốt như Bạch Ngọc. Mặt trên long quyển, thỉnh thoảng lại có Cương Phong Kiếm Khí từ bên trong bắn ra, cắt vỡ không khí phát ra tiếng chấn động vang dội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giờ phút này quầng sáng màu xanh của kiếm trận cũng trở lên run rẩy, lại càng không nói đến Lục Thanh đứng đối diện. Khí thế cuồng bạo mãnh liệt thật giống như một con mãnh thú hoang dã há cái miệng đầy máu, răng nanh sắc bén đang nhắm vào hắn, sẵn sàng xông lên cắn xé hắn thành từng mảnh vụn.

Khí thế trên người Lục Thanh chợt thu liễm lại. Sau thời gian một hơi thở, từ trên người hắn, đột nhiên bộc phát ra một làn khí thế mênh mông. Ở ngoài thân thể Lục Thanh một tấc, một tầng khí kình sắc bén khiến cho không khí chấn động tạo thành những gợn sóng. Bàn tay hắn nắm chặt, trong không khí nhất thời ngưng tụ ra vô số điểm sáng màu tím ở trước mặt Lục Thanh. Chỉ trong phút chốc, một thanh cự kiếm Tử Điện to lớn dài gần một trượng, đầu mũi kiếm rộng ba tấc, được Lục Thanh nắm tới trong tay.

Tuy rằng trên Tử Điện cự kiếm dao động khá bất ổn, nhưng từ trên người Lục Thanh tầng khí kình bắt đầu khởi động quán chú vào thân kiếm, lại phát ra một tiếng kiếm ngâm bá đạo.

" Lực lượng thuộc tính hóa hình!" Hàn Kiến Tâm cùng Phù Vân tam kiếm không kìm được kêu lên. Tuy rằng bọn họ đánh giá đối với Lục Thanh rất cao, nhưng tới lúc này mới biết vẫn còn xem nhẹ hắn. Trình độ lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính cao như vậy, đã không thua gì Kiếm Chủ đại thiên vị. Bởi vì, bình thường chỉ có tu vi đạt tới Kiếm Chủ đại thiên vị, mới có thể lĩnh ngộ và ngưng tụ khí thuộc tính hóa hình để tiến hành công kích.

Hơn nữa, Lục Thanh mới là Kiếm Sư đỉnh phong mà đã có thể dùng ra thủ đoạn như thế cũng nói lên rằng thần thức của Lục Thanh rất mạnh, gần như không thua gì Kiếm Chủ tiểu thiên vị bình thường.

Mọi người đều biết, kiếm giả tu luyện thì thần thức tăng lên đều là theo tu vi cảnh giới. Bốn người Hàn Kiến Tâm còn chưa nhìn thấy ai giống như Lục Thanh có thần thức vượt qua tu vi cảnh giới. Nhưng sự thật xảy ra trước mặt bốn người, làm bọn họ không thể không tin.

"Tông chủ."

"Tiểu tử này lúc trước có thể."

"có được sự kỳ ngộ nào đó." Thanh âm Phù Vân tam kiếm vang lên ở trong đầu Hàn Kiến Tâm.

"Ân, tương lai ngươi này chắc chắn có thành tựu to lớn, Phù Vân tông ta mặc dù mỗi thế hệ mới đều liên tục xuất hiện, nhưng so với Tử Hà tông, rốt cuộc là vẫn còn kém một bậc." Hàn Kiến Tâm cảm thán nói.

"Tông chủ."

"Muốn hay không."

"Chúng ta ——"

"Không được, " Hàn Kiến Tâm đương nhiên hiểu được ý định ba người. Lão không cần phải nghĩ ngợi liền phản đối ngay. -"Giờ phút này đúng là thời điểm mấu chốt, động đến Lục Thanh sẽ khiến Lạc Thiên Phong trở mặt với chúng ta ngay. Như thế đối với Phù Vân tông ta hay là về vấn đề kia, đều là chuyện mất nhiều hơn được."

"Hơn nữa, nếu thật sự muốn làm như thế, chúng ta cũng không nên động thủ. Huống chi, ở Tử Hà tông, Lục Thanh hình như vẫn chưa phải là số một trong lớp trẻ."

"Tông chủ ý nói ——"

"Tử Hà kiếm."

"Lạc Tâm Vũ."

Trong mắt đầy sự cảm thán, Hàn Kiến Tâm nói: -"Đúng vậy! Năm đó là Tử Hà kiếm Lạc Thiên Phong, hiện giờ là Tử Hà kiếm Lạc Tâm Vũ. Hai cha con bọn họ, mới là đối thủ cuối cùng của Phù Vân tông chúng ta. Lục Thanh cho dù được truyền thừa Phong Lôi Kiếm Khí của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư, nhưng ngày sau hắn muốn ngộ đạo đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn cũng là muôn vàn khó khăn. Không giống với Lạc Tâm Vũ, có Lạc Thiên Phong ở sau lưng, lại được Tử Hà tông toàn lực bồi dưỡng. Chúng ta cần phải chú ý đến hắn nhiều nhất."

"Hơn nữa! Chắc các ngươi hẳn đã nghe tời một câu nói mười phần chính xác?" Khóe miệng Hàn Kiến Tâm nổi lên một nụ cười khó hiểu.

"Tông chủ."

"Mời nói."

"Một núi không thể có hai con hổ."

"Nhưng mạ̀ tông chủ."

"với hiểu biết của chúng ta."

-"Hiểu biết của các ngươi?" Hàn Kiến Tâm khẽ cười một tiếng nói tiếp: - "Có một số việc không thể chỉ nhìn ở bề ngoài. Không lột bỏ lớp da, thì không ai biết ở bên trong đến cùng là cái gì."

Phù Vân tam kiếm nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra một chút đăm chiêu. Không nói chuyện nữa, ánh mắt bốn người lại nhìn về phía giữa sân.

"Điều này sao có thể?" Nữ tử duy nhất trong ba đệ tử có tu vi Kiếm Sư mặc áo trắng cầm đầu kêu lên. Người con gái đó có cổ tay trắng như tuyết, khuôn mặt giống như ngọc, sống mũi thẳng tắp, một đôi môi anh đào mê người, hơn nữa dáng người lả lướt, làm người ta chỉ muốn cắn một cái lên khuôn mặt bầu bĩnh kia.

Mà hai gã thanh niên Kiếm Sư ở bên cạnh, ánh mắt cũng tràn ngập kinh hãi. Bọn họ đều đã ngưng kết Kiếm Chủng đạt tới cảnh giới Kiếm Sư. Bắt đầu từ cảnh giới Kiếm Sư, muốn đột phá tu vi chẳng những phải xem sự trưởng thành của Kiếm Chủng, còn phải xem trình độ lĩnh ngộ đối với khí thuộc tính. Nếu lĩnh ngộ không đủ, mà cố đột phá giai vị có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Hơn nữa, tới trình độ của bọn họ, quyết định thắng bại thường chính là khả năng lĩnh ngộ kiếm pháp tinh thâm. Lĩnh ngộ khí thuộc tính càng cao, đối với kiếm pháp tinh thâm lĩnh ngộ lại càng cao. Mà càng về sau, uy lực của kiếm pháp tinh thâm cũng càng lúc càng lớn. Đồng dạng, sự khó khăn khi lĩnh ngộ cũng dần gia tăng lên.

Đặc biệt là đạt tới cảnh giới Kiếm Sư, sự lĩnh ngộ đối với lực lượng thuộc tính càng thêm khó khăn. Thường thường muốn lĩnh ngộ được một chiêu kiếm thức tinh thâm, phải mất mấy tháng thậm chí đến nửa năm. Về phần Lục Thanh không hề có thi triển kiếm pháp tinh thâm mà có thể trực tiếp ngưng kết lực lượng thuộc tính để giao chiến. Bọn họ chưa nghe chưa thấy. Khó có thể tưởng tượng, muốn làm được điều đó cần lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính sâu đến mức nào!

"Hây!" Lục Thanh hét to một tiếng, không khí ở chung quanh hắn, đột nhiên đọng lại. Cho dù để mặc cho hấp lực của cơn lốc Cương Phong do Ninh Hoàn Chân thi triển hết mức, cũng không có thể lại làm dao động bầu không khí bên người Lục Thanh.

Ngâm ——

Lập tức, một tiếng kiếm ngâm kinh thiên từ trên người Lục Thanh vang lên. Lát sau một luồng Phong Lôi Kiếm Ý từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn phóng ra. Một cơn lốc vô hình từ trên người Lục Thanh tản ra xung quanh.

Ông ——

Giờ khắc này, ngoại trừ ba thanh Thanh Phàm Thần Kiếm đang duy trì Kiếm Trận, tất cả những thanh kiếm ở sau lưng đám đệ tử Phù Vân tông có mặt ở đây đều phát ra tiếng kiếm ngâm rất nhỏ. Tuy rằng Kiếm Ý không thoát ra khỏi quầng sáng Kiếm Trận, nhưng kiếm vốn có linh tính nên có thể cảm ứng được .

Phần đông đệ tử của Phù Vân tông đều tu luyện kiếm pháp trong nhiều năm. Thời gian gắn bó cùng với kiếm của minh đều khá lâu, nên đều có ít nhiều liên hệ với thanh kiếm của mình. Giờ phút này, bọn họ rõ ràng cảm ứng được, thanh kiếm ở sau lưng mình truyền tới ý niệm sợ hãi cùng thuần phục.

Đây là Kiếm Ý!

Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều có ý nghĩ như vậy, ánh mắt tập trung nhìn hai người đang đứng trong Kiếm Trận.

Mà Ninh Hoàn Chân ở trong Kiếm Trận là người chịu ảnh hưởng mạnh nhất. Phong Lôi Kiếm Ý cuồn cuộn, mà lại bá đạo mạnh mẽ gần như trong nháy mắt đã đột phá cột lốc xoáy Cương Phong mà hắn thi triển, hướng về thức hải của hắn gây ra áp chế.

Oanh ——

Giống như bị một cái búa lớn đánh lên người. Trong nháy mắt, Ninh Hoàn Chân chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh. Kiếm Chủng trong Đan Điền đã bị áp chế, khiến cho chỉ trong chốc lát Kiếm Nguyên đã bị áp chế đến tám phần. Cương Phong Kiếm Chủng trong đan điền hắn giờ phút này phát ra tiếng kẽo kẹt, dường như chống đỡ không được áp bách của Phong Lôi Kiếm Ý .

Biết là không tốt, Ninh Hoàn Chân quyết định thật nhanh. Thanh Cương kiếm trên tay hắn vung lên dẫn đường cho cột lốc xoáy Cương Phong đánh về phía trước. Cột xoáy Cương Phong sắc bén phá vỡ tầng sáng bảo vệ mặt đất. Vô số đá vụn bắn lên. Trong phút chốc cả không gian trong Kiếm Trận tràn ngập đầy bụi đất.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả Phù Vân đại điện rung chuyển, nhưng không có ai thèm để ý. Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng vào làn bụi đang dần tán đi trong Kiếm Trận.

"Đại sư huynh ——"Nữ Kiếm Sư nhìn thấy ở trong Kiếm Trận xuất hiện hai bóng người, môi anh đào hé ra lẩm bẩm nói.

Lúc này, xuất hiện ở trong mắt mọi người là hai người đang đứng thẳng đối diện nhau. Lục Thanh vẫn giống như trước. Thậm chí trên người hắn ngay cả một chút bụi đất cũng không có. Nhưng là hiện tại, vẻ mặt hắn cũng trở nên trịnh trọng mà nhìn Ninh Hoàn Chân đứng ở đối diện.

Hiển nhiên, giờ phút này Ninh Hoàn Chân cũng không còn thong dong giống như thời điểm ban đầu. Bộ võ phục màu trắng mặc trên người nguyên bản trắng như tuyết, bây giờ lại có vài vết máu nhàn nhạt. Tóc tai của hắn tán loạn. Bất quá khiến Lục Thanh phải nghiêm nghị nhìn chính là cho dù gã đã bị Phong Lôi Kiếm Ý đột kích, thần thức cùng Kiếm Chủng lại đồng thời bị áp bách nhưng không ngã xuống, mà vẫn hiên ngang đứng thẳng.

Lục Thanh rất rõ ràng uy thế hiện giờ của Phong Lôi Kiếm Ý. Cho dù Kiếm Chủ tiểu thiên vị bình thường, cũng phải bị áp chế gần nửa Kiếm Nguyên cùng thần thức, lại càng không nói đến Ninh Hoàn Chân. Dựa theo tu vi của hắn mà nói, giờ phút này hắn phải cả người trở nên vô lực mới đúng. Nhưng là trong tay hắn vẫn nắm chặt Thanh Cương kiếm, đứng thẳng trên mặt đất.

Mọi người đều thấy rõ ràng, hai tay Ninh Hoàn Chân đang trở lên run rẩy. Cho dù là Thanh Cương kiếm nằm trong tay hắn, cũng phải rung động theo.

"Đại sư huynh!"

"Đại sư huynh!" Giờ phút này, theo một tiếng kêu nhẹ của nữ Kiếm Sư, tất cả đệ tử của Phù Vân tông đều la lên. Lục Thanh thấy được thanh âm trong lời nói của bọn họ có vẻ đặc hơn, tiếng gọi tràn ngập sự phẫn nộ khiến bầu không khí bên ngoài Kiếm Trận xao động.

Bình Luận (0)
Comment