Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 307

Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tại sao?" Lạc Tâm Vũ vẫn có chút không rõ, vì cái gì mà lại đem Long Tuyết loại ra ngoài.

"Lão phu nói nàng không được là không được. Thế nào? Ngươi nghi ngờ lời nói của lão phu sao?" Khí chất trên người lão nhân lập tức biến hóa. Nếu lúc trước lão chỉ có bộ dáng của một vị tiền bối hiền hòa, thì bây giờ bộ dáng của lão nhân như một hoàng giả uy nghiêm. Khí tức trên người lão cuồn cuộn như sấm sét, như là mang theo uy nghiêm của trời đất.

"Không cần nói nữa. Ta vốn cũng không muốn có được truyền thừa." Lúc này, Long Tuyết mở miệng nói.

Lạc Tâm Vũ sửng sốt nói: "Vì sao vậy?"

Long Tuyết lạnh lùng nhìn Lạc Tâm Vũ, nói: "Mỗi người đều có cách nhìn của mình, ta cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi."

Lời của Long Tuyết đã chạm đến nghịch lân trong lòng Lạc Tâm Vũ. Tuy rằng hiện giờ hắn không còn là người đứng đầu trên Long Phượng bảng, nhưng vẫn không ai dám có khẩu khí nói như vậy với hắn, mà không nói hắn chỉ có ý tốt mà thôi.

Lạc Tâm Vũ tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi, hướng tới Lục Thanh chúc mừng, nói: "Chúc mừng Lục Thanh huynh đã đạt được truyền thừa."

Nhưng lập tức hắn ngây ngẩn người ra, bởi Lục Thanh cũng không nhận lời chúc mừng của hắn mà xoay người hướng tới lão nhân hành lễ, nói: "Xin thứ cho vãn bối vô lễ. Vãn bối cũng không nghĩ sẽ nhận truyền thừa của tiền bối."

Nhất thời không khí trầm trọng hẳn lên. Hơn nữa trong phiến không gian này rất yên tĩnh, cơ hồ là có thể nghe tiếng hít thở rõ ràng.

"Ngươi! Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem!" Tuy lão nhân thân là một tia thần niệm hồn phách của Ngũ Hành Kiếm Tôn, nhưng lúc này cũng không dám tin vào lỗ tai của mình.

Bất đắc dĩ, Lục Thanh khom người lại hành lễ nói: "Xin thứ cho vãn bối vô lễ. Vãn bối cũng không nghĩ sẽ nhận truyền thừa của tiền bối."

Lần này lão nhân cũng nghe được rõ ràng, sắc mặt lão trở lên âm trầm đáng sợ, nói: "Ngươi có biết nhận được truyền thừa của ta thì trên Kiếm Đạo có ưu đãi gì không?"

Lục Thanh lắc đầu, nói: "Vãn bối không biết!"

"Không biết!" Lão nhân than nhẹ một câu, rồi nói: "Ta nói cho ngươi biết, nếu nhận được truyền thừa của lão phu. Thứ nhất, bất luận có tu vi cảnh giới thế nào, thì chỉ trong vòng năm năm sẽ đột phá tới cảnh giới Kiếm Hồn. Thứ hai, lão phu có thể đem Ngũ Hành lĩnh vực của mình dung hợp vào cơ thể của ngươi. Đợi khi ngươi đạt tới Kiếm Hoàng đỉnh phong, có lĩnh vực này dung hợp sẽ có năm thành nắm chắc đạt tới cảnh giới Kiếm Phách. Thứ ba, lão phu có nhiều thủ đoạn thần thông, trận pháp, phương thuốc thượng cổ cùng bí pháp, tất cả đều cho người kế thừa."

Nói xong, ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thanh, như muốn từ mắt hắn nhìn ra được điều gì.

"Sao hả?"

Nghe lão nhân nói xong, bảo Lục Thanh không bị hấp dẫn rõ ràng là nói dối. Ba điều mà lão nhân nói, cho dù là chỉ một phần cũng khiến kiếm giả trong thiên hạ lâm vào điên cuồng. Kia cơ hồ là vẽ lên một con đường lớn rộng thênh thang trên Kiếm Đạo.

Lục Thanh trầm mặc một lúc, sắc mặt hắn không ngừng biến ảo. Một lúc sau, ánh mắt Lục Thanh mới dần khôi phục bình tĩnh.

Lão nhân thấy thế có chút đắc ý. Lão tin rằng đối với hấp dẫn như vậy, Lục Thanh không thể cự tuyệt.

Hai người Lạc Tâm Vũ đứng bên cạnh nghe, tuy rằng đó không phải là nói với bọn họ nhưng hơi thở của hai người cũng trở lên dồn dập. Lời nói của lão nhân thật sự là quá mức hấp dẫn.

Chẳng những là Lạc Tâm Vũ, Long Tuyết cũng nhìn chằm chằm Lục Thanh, trong mắt nàng hiện lên thần sắc khó hiểu.

Lục Thanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn lão nhân. Trong ánh mắt hắn, lão nhân thấy được một niềm kiên định chưa từng thấy.

"Vãn bối thấy con đường bây giờ là thích hợp nhất với vãn bối. Kiếm Đạo quan trọng là chung thủy như một. Xin thứ cho vãn bối vô duyên, không thể nhận truyền thừa của tiền bối."

Đầu tiên lão nhân nghe vậy là sửng sốt, lát sau lão ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười như cuồng phong bão táp truyền khắp không gian. Trong nhất thời trong phiến không gian này tràn ngập tiếng cười của lão nhân.

Cho đến sau thời gian tàn nửa nén hương, tiếng cười của lão nhân mới dần ngừng lại. Ánh mắt lão như điện nhìn về phía Lục Thanh. Trong con ngươi như hiện lên một tầng sương mù năm màu không thể nhìn ra được một tia vui hay giận trong đó.

"Hay cho câu Kiếm Đạo quan trọng là chung thủy như một. Quả nhiên tiểu tử ngươi rất tốt!" Âm thanh của lão nhân đầy tán thưởng nói: "Không vi phạm bản tâm, giữ vững Đạo của mình. Tuy là có thể xuất hiện đường rẽ, nhưng muốn chân chính đứng ở đỉnh cao thì tâm chí phải kiên định chung thủy như một. Không sai! Không sai a!"

Nhưng khi nói xong, lão lại có chút tiếc hận: "Nếu ngay từ đầu lão phu có thể chỉ dẫn ngươi, thì ta có thể nắm chắc đào tạo người trước một trăm năm mươi tuổi đạt tới Tôn Sư cảnh giới Kiếm Phách. Nhưng hiện tại... Ài! Thật đáng tiếc!"

Lão nhân không phải hàng người dây dưa nhiều. Nếu Lục Thanh đã cự tuyệt, thì lão cũng không hề cưỡng cầu. Lại nhìn Lục Thanh liếc mắt một cái, đột nhiên lão nhân lại mở miệng nói: "Cho dù ngươi đổi ý, kế thừa Kiếm Đạo Ngũ Hành Luân Hồi của lão phu, cũng không bao giờ có thể vượt qua được lão phu."

Ánh mắt lão nhân xoay chuyển, cuối cùng rơi vào trên người Lạc Tâm Vũ. Đầu tiên lão hơi lắc đầu, sau lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng mở miệng nói: "Không nghĩ tới cuối cùng ta phải lựa chọn tiểu tử ngươi."

"Tiểu tử! Ngươi có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta không?" Đang nhìn Lạc Tâm Vũ, lão nhân bỗng quát lên.

Đột nhiên được truyền thừa khiến Lạc Tâm Vũ ngây ngẩn cả người, một lát sau hắn mới cúi đầu quỳ xuống, cung kính nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"

Lão nhân vung tay ra, Lạc Tâm Vũ cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ mình dậy.

"Tốt lắm! Thời gian cũng không còn nhiều, trước hết ngươi đi theo lão phu." Lão nhân phất tay về phía Lạc Tâm Vũ. Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người Lục Thanh, thân hình Lạc Tâm vũ liền biến mất trước mắt ba người.

"Các người cũng đi ra đi. Sau khi truyền thừa xong, Kiếm Trận sẽ tự động mở ra." Không đợi hai người Lục Thanh mở miệng, lão nhân lại vung tay lên. Hai người Lục Thanh chỉ cảm thấy một luồng sáng năm màu lóe lên, thế giới trong mắt đã xảy ra biến hóa.

Khi không gian trước mắt hai người khôi phục bình thường, liền nhìn thấy bốn người Niếp Thanh Thiên đang nghi hoặc nhìn tới. Hiển nhiên bọn họ cũng được lão nhân chiếu cố.

Nơi này không phải đâu khác, chính là gần cánh cửa lớn tiến vào khu mộ. Cánh cửa lớn đã đóng chặt lại.

"Lạc sư huynh đâu?" Dịch Nhược Vũ chần chờ nói. Trước mặt bọn họ chỉ có hai người Lục Thanh cùng Long Tuyết.

Lục Thanh lạnh nhạt cười, mở miệng nói: "Hắn đã nhận được truyền thừa."

"Nhận được truyền thừa." Trong lòng bốn người Niếp Thanh Thiên cả kinh, nhưng lập tức trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ vui mừng.

"Rốt cục cũng nhận được truyền thừa." Dịch Nhược Vũ nhịn không được thở dài một hơi, nói tiếp: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Truyền thừa của Kiếm Tôn đã mai táng không biết bao nhiêu hài cốt của kiếm giả."

Nghe lời nói của Dịch Nhược Vũ hiển nhiên đã nhìn thấy những hài cốt của Kiếm Thi bên trong khu vực mộ địa.

Đích xác, hiện giờ đệ tử của bảy tông môn tiến vào cũng chỉ còn lại bảy người bọn họ.

Bất quá đệ tử của sáu tông môn kia bị tiêu diệt, Tử Hà tông bọn họ còn lại tới bảy người cũng là may mắn trong bất hạnh.

Đến bây giờ nghĩ lại thì nếu không phải lúc trước Tử Hà tông mở ra Kiếm Trì, bọn họ làm sao có được thực lực như bây giờ. Chỉ sợ là hành trình Kiếm Mộ này sẽ có kết cục như đệ tể của sáu tông môn kia. Hiện tại mới thấy được sự quyết đoán của Tử Hà tông.

Lúc này, Lạc Tâm vũ đang nhận truyền thừa, bảy người liền ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi. Hiện giờ đã không còn nguy hiểm gì nữa. Bốn người Niếp Thanh Thiên cũng đã hoàn toàn khôi phục, không có vướng bận gì.

Lập tức Lục Thanh cũng đem những sự việc gặp phải trong kiếm mộ thành tường thuật lại. Đối với bốn người Phù Vân tông, hắn cũng chỉ nói qua vài câu, nhưng vẫn khiến bốn người Dịch Nhược Vũ than thở không thôi. Trong sáu tông môn chỉ có bốn người của Phù Vân tông là không bị mê hoặc bởi Tần Mộc. Hiện giờ bốn người bỏ mạng trong Cửu Cung Hoàn Khúc Kiếm Trận, tuy không có giao tình gì, nhưng trong lòng mấy người cũng sinh ra xúc động.

Màn đêm chậm rãi buông xuống.

Lục Thanh ngồi xếp bằng trên mặt đất, cách hắn không xa có một ngọn lửa trại thiêu đốt, từng làn khói nhạt lượn lờ dâng lên. Ban đêm trên vùng đất hoang dã có vẻ rất yên tĩnh.

"Tiểu tử ngươi có hối hận không?" Thanh âm Diệp lão bỗng vang lên trong đầu Lục Thanh.

Lục Thanh lắc đầu, nói: "Nếu đã ra quyết định thì không có lý do gì mà phải hối hận. Huống chi đệ tử đã sớm đáp ứng kế thừa Kiếm Đạo của người. Lục Thanh tuy không phải người đại trung đại nghĩa, nhưng sẽ không bao giờ nuốt lời. Hơn nữa không biết sao mà đệ tử luôn cảm thấy Kiếm Đạo cùa sự phụ còn rộng lớn huyền ảo hơn nhiều Kiếm Đạo Ngũ Hành Luân Hồi."

"Hay lắm!" Thanh âm của Diệp lão hơi run rẩy, biểu hiện ra nỗi lòng đang rung động cảu lão, lại tiếp tục nói: "Ngươi có thể hiểu rõ bản tâm. Không uổng công thường ngày ta vẫn thuyết giáo ngươi. Xem ra lúc trước lão phu không hề nhìn nhầm. Trong lòng ta được an ủi rất lớn."

Lục Thanh liền nghe được tiếng Diệp lão phóng đãng cười rất lớn, sau một lát tiếng cười mới dần dừng lại.

Sau đó, như nghĩ tới cái gì, Diệp lão hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Cho dù tuyền thừa của Kiếm Tổ thì đã thế nào. Đệ tử của lão phu sao có thể nhận loại truyền thừa đó chứ." Trong ngôn ngữ của lão rõ ràng tỏ ra vẻ khinh thường.

Hiện tại tính ra thì hành trình Kiếm Mộ đã diễn ra được nửa tháng.

Mà hết thảy đã xử lý thỏa đáng. Còn lại thời gian nửa tháng Lục Thanh quyết định đem tu vi bản thân tăng lên.

Bình Luận (0)
Comment