Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 314

Nhất thời ánh mắt của tất cả đệ tử ngoại tông đều bị hấp dẫn lại. Nơi chân trời phương xa, đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi luồng sáng chói mắt. Tuy rằng còn cách xa chỗ này hơn mười dặm nhưng tiếng kiếm rít như sấm sét vẫn cuồn cuộn truyền tới.

"Chẳng lẽ tất cả đều là Kiếm Chủ sao?" Một gã trung niên có chút kiến thức mở miệng nói, lời nói tỏ ra khiếp sợ vô cùng.

Không phải sao? Tuy hiện tại bọn họ đang ở núi Tử Hà, nhưng Kiếm Chủ Chuẩn Đại Sư không thể nói muốn gặp là gặp được. Đó là lực lượng mà trừ năm vị phong chủ của năm tòa núi chính ra, thì là lực lượng đứng đầu của cả tông môn. Bình thường có thể nhìn thấy một hai người là tốt rồi. Những Kiếm Chủ đều giống như Lệ Kinh Sanh, đảm nhiệm chức hộ pháp hoặc chấp pháp.

Ở trong nội tông, Kiếm Chủ thuộc về tầng lớp đứng đầu. Khi đó mỗi Kiếm Chủ đều muốn tiến thêm từng bước, không ai rảnh rỗi mà dạo chơi cả. Trừ phi xảy ra đại sự gì, nếu không muốn gặp được năm sáu Kiếm Chủ cùng một lúc là khó có khả năng.

Nhưng hiện tại những đệ tử ngoại tông của núi Tử Hà nhìn thấy gì?

Hơn hai mươi đạo kiếm quang lăng không bay lượn. Khí thế khổng lồ ép tới khiến người ta sợ hãi. Có thể ngự không bay lượn, tuy rằng không dám hy vọng tới cảnh giới xa vời như vậy, nhưng những đệ tử có kiến thức một chút đều biết, đó ít nhất phải là Kiếm Chủ mới có được thần thông như vậy.

Hơn hai mươi kiếm giả ít nhất là Kiếm Chủ cường đại đang kéo tới. Uy thế đó thật sự khiến lòng người sợ hãi.

Hơn hai mươi đạo kiếm quang rất nhanh tới gần. Đột nhiên áp lực mênh mông từ trên bầu trời truyền xuống. Lúc này ai cũng hiểu được: thiện giả bất lai, lai giả bất thiện!

Sắp tới ngọn núi chính của tông môn người ta lại phóng thích uy áp, đó không phải khiêu khích thì là gì?

Tuy trong lòng có chút kinh hãi nhưng những đệ tử ngoại tông đều tin tưởng, hơn hai mươi Kiếm Chủ thì đã sao? Ngày hôm qua, tông chủ cùng ba vị phong chủ đã trở về, đều đang ở đây. Như vậy thì việc gì bọn họ phải sợ hãi. Cho dù chỉ là một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn tọa trấn, bọn họ cũng đã thấy an tâm.

"Lạc Thiên Phong!"

"Lạc Thiên Phong!"

"Lạc Thiên Phong!" Bỗng nhiên liên tục truyền tới tiếng quát từ hơn hai mươi đạo kiếm quang. Sóng âm truyền qua tựa như sóng biển liên miên, mãnh liêt mà đến. Mây mù xung quanh đỉnh năm ngọn núi chính nhất thời bị chấn tan.

Đến tột cùng là ai?

Lần này, các đệ tử ngoại tông đã chấn kinh rồi. Tất cả đều không để ý lỗ tai đang đau buốt, ánh mắt chăm chú theo dõi hơn hai mươi đạo kiếm quang trên bầu trời. Rốt cuộc đó là những ai mà...?

Trong lòng tất cả bọn họ đều thầm sợ hãi. Những người này lại dám gọi thẳng tục danh của tông chủ. Trong thanh âm còn ẩn chứa uy nghiêm không thể xâm phạm, mỗi một câu đều như giáng vào tâm thần mọi người. Khí thế mênh mông bao phủ cả ngọn núi Tử Hà.

"Thanh thế của các vị thật lớn!" Lúc này, từ trong đại điện Tử Hà truyền ra tiếng quát nhẹ, trong phút chốc hóa thành tiếng gầm vang chấn tận chân trời. Tiếng gầm như tiếng chuông ngân lên, mỗi một câu đều tỏa ra khí thế uy nghiêm, lập tức cả đỉnh núi Tử Hà được khí thế uy nghiêm bao phủ lại.

"Tông chủ!"

Không ít đệ tử ngoại tông kích động la lên. Có được thần thông uy thế như vầy, trong cả Tử Hà tông trừ Lạc Thiên Phong ra thì còn ai.

Nhưng xem tình huống này thì hình như có sự việc lớn gì sắp phát sinh. Những đệ tử ngoại tông cũng không dám lưu lại, đều lui vào trong cùng Tử Hà.

Lúc này, trước cửa đại điện Tử Hà, mười một thân ảnh chậm rãi đi ra. Có bốn người đi phía trước và bảy người đi phía sau.

Không cần phải nói cũng biết, bốn người đi đầu là bốn người Lạc Thiên Phong, bốn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Ở phía sau bọn họ là bảy người Lục Thanh.

Ánh mắt của mọi người rất ngưng trọng. Nhìn thanh thế của sáu tông như vậy, sợ là một lời không đúng sẽ gây ra đại chiến.

Hưu

Hơn hai mươi đạo kiếm quang từ trên không hạ xuống. Đúng là những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông kia.

Nhưng trong nháy mắt này, đồng tử trong con ngươi của bốn người Lạc Thiên Phong co rút vào. Bảy người Lục Thanh cũng cả kinh. Bởi vì bọn họ thấy được Huyền Minh.

Phong chủ của núi Lạc Nhật: Huyền Minh.

Hiện giời hắn bị một tay của lão già mặt đỏ Ngũ Độc tông xách lên. Trên người Huyền Minh hiện lên nhiều vết kiếm đáng sợ, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo.

Đặc biệt ở tứ chi, mi tâm cùng đan điền của Huyền Minh, phân biệt có một vật thể màu hồng lớn bằng nắm tay. Vốn Huyền minh bị mất nhiều máu tươi, sắc mặt phải tái nhợt mới đúng, nhưng hiện giờ sắc mặt hắn lại đỏ bừng như bị thiêu đốt trong lửa đỏ.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, từng cơn gió sẽ lạnh thổi quét qua đỉnh núi. Nhưng trên mặt Huyền Minh lại chảy ra mồ hôi đầm đìa, giống như đang đứng dưới ánh nắng trưa hè chói chang.

"Độc Cáp Mô! Mau thả sư đệ ta ra!" Tâm Thiên Kính giận dữ quát lên. Tuy thường ngày hắn cũng không hợp nhãn với Huyền minh cho lắm, nhưng lúc này nhìn tới tình trạng của Huyền Minh cũng không nhịn được nổi trận lôi đình.

Thần Kiếm sau lưng Tầm Thiên Kính lập tức ra khỏi vỏ. Tốn Phong Kiếm cương sắc bén tóa ra, tia khí vô hình sắc bén phá vỡ mặt đất vẽ lên một cái khe sâu gần trượng.

"Thiên Kính dừng tay!" Vẫn là Lạc Thiên Phong trầm giọng ngăn Tầm Thiên Kính lại. Ánh mắt hắn chuyển tới Hồ Thanh Sương, lạnh lùng nói: "Hồ tông chủ có ý tứ gì mà lại bắt sư đệ ta. Ngươi khinh Tử Hà tông chúng ta không có người sao?"

Ngươi khinh Tử Hà tông chúng ta không có người sao?

Theo lời nói của Lạc Thiên Phong thốt ra, không khí xung quanh như trở lên xơ xác tiêu điều. Nguyên bản không khí se lạnh lại trở lên lạnh buốt, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi qua.

Sát khí thật nặng!

Từ trên người Lạc Thiên Phong, Hồ Thanh Sương cảm nhận được áp lực thật sâu. Thanh âm từ trong miệng Lạc Thiên Phong phát ra giống như tiếng chuông ngân vang, một cỗ lực lượng rung động linh hồn theo thanh âm truyền ra, hướng về hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn bao phủ.

"Hừ!" Từng tiếng hừ lạnh vang lên. Trong hư không hình thành một bức tường âm ngăn cản âm thanh của Lạc Thiên Phong phát ra.

Vừa ra tay chính là sáu vị tông chủ của sáu tông.

Hồ Thanh Sương lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Phong, mở miệng nói: "Lạc Thiên Phong ngươi tính kế thật giỏi. Các ngươi đã đem được người chiếm được truyền thừa cùng hung thủ giết người trở về tông rồi a! Hôm nay ngươi không cho chúng ta một cái công đạo thì đừng trách chúng ta hôm nay sẽ phá hủy tâm huyết bao năm của Tử Hà Kiếm Hoàng!"

Trong mắt lộ ra sát khí, Lạc Thiên Phong cười lạnh nói: "Hay a! Hồ Thanh sương ngươi lại đem cái gì gì đó đổ lên đầu Tử Hà tông chúng ta sao? Chẳng lẽ sau khi chúng ta rời đi, trong số đệ tử của sáu tông không có ai đi ra sao?"

Nghe Lạc Thiên Phong nhắc tới đệ tử của sáu tông, Tần Vô Song đứng một bên nghiến rằng nói: "Lạc Thiên Phong ngươi còn có mặt mũi hỏi đệ tử của chúng ta có ai đi ra hay sao? Đệ tử của Tử Hà tông các ngươi đã làm gì chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao?"

Vừa nói xong, sát ý trong mắt của Tần Vô Song càng tăng lên. Cũng khó trách được, tôn tử duy nhất của hắn là Tần Mộc cũng tiến vào Kiếm Mộ. Hiện giờ cả sáu tông đều không có một người đi ra. Tần gia hắn chỉ sợ từ nay về sau sẽ tuyệt hậu.

Lạc Thiên Phong quay đầu nhìn về phía Tần Vô Song. Ngay sau đó, một cỗ uy áp đủ để rung chuyển đất trời ép tới người Tân Vô Song. Trong hư không, tiếng kiếm ngâm nổi lên bốn phía.

Sắc mặt Tần Vô Song trắng bệch, nhịn không được lùi lại hai bước. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Thiên Phong có chút hoảng sợ. Hắn có tu vi Kiếm vương đại thiên vị, đối mặt với Lạc Thiên Phong thân là Kiếm Tông dẫn động uy trời đất, căn bản là hắn khó có thể ngăn cản.

Lúc này sắc mặt của những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông cũng trở lên khó coi. Trong số bọn họ cũng không có ai đạt tới Kiếm Tông, phần lớn là Kiếm Vương trung thiên vị. Tuy họ sớm biết Lạc Thiên Phong là một Kiếm Tông, nhưng lúc này tự mình cảm nhận uy trời đất mới kinh hãi. Lạc Thiên Phong vẫn luôn ẩn giấu thực lực!

Có thể không có động tác gì mà dẫn động uy trời đất khiến cho một Kiếm Vương đại thiên vị lui lại, làm sao Kiếm Tông tiểu thiên vị có thể làm được. Ít nhất phải là Kiếm Tông trung thiên vị mới có thể làm được điều đó. Bọn họ đối với lục lượng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Tử Hà tông cũng phải tự cân nhắc lại.

Lạc Thiên Phong quét mắt nhìn quanh. Lần này cũng không có ai có gan đối mắt cùng hắn. Lạc Thiên Phong hừ lạnh trong lòng một tiếng rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ các vị vì đệ tử của mình không thể an toàn ra khỏi Kiếm Mộ mà lại tới đòi Tử Hà tông chúng ta bồi thường sao? Còn nữa các vị có hay không cảm ứng được trong số đệ tử Tử Hà tông đi ra có ai đạt được truyền thừa hay không?"

Trong lời lẽ của hắn có ý tứ, bảy người Lục Thanh không ai có được năng lực có thể che dấu khí tức Kiếm Khí trước mặt hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu có thể che dấu được, chỉ sợ tất cả Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trong Thập Vạn Đại Sơn đều không có ai tin tưởng.

Mấy người cũng không biết trả lời như thế nào. Nói đến thì bọn họ làm sao dự đoán được Ngũ Hành Kiếm Tôn lại có thủ đoạn như vậy.

Bọn họ càng không biết, thời kỳ hoang dã thượng cổ, hung thú hoành hành, kiếm giả cường đại nào mà không phải lão già thành tinh. Nếu không đã bị vô cùng vô tận hung thú cắn xé rồi. Không cần phải nói đến Ngũ Hành Kiếm Tôn, ở thời kỳ hoang dã thượng cổ, bất kì vị Tông Sư nào có tu vi mạnh mẽ cũng sống qua nhiều năm tháng, tâm tư bọn họ có bao nhiêu cẩn thận, căn bản là không ai biết được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bản thân Ngũ Hành Kiếm Tôn khống chế Kiếm Mộ, đương nhiên lão biết được ở bên ngoài Ngũ Hành trận đồ, đám người Hồ Thanh Sương đang chờ đợi, nên lão mới có hành động kia. Nếu không bảy người Lục Thanh vừa ra khỏi Kiếm Mộ, sợ là đã phải nghênh đón công kích liên hợp của sáu tông. Lại càng không nói có thể như vậy giờ, vẫn giấu kín chân tướng sự việc.

Bình Luận (0)
Comment