Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 366

Lấy tu vi hiện giờ của Long Tuyết, có thể làm cho nàng có cảm giác như hiện giờ thì tu vi của đối phương ít nhất cũng phải tương đương. Chỉ là ánh mắt này khiến nàng thập phần chán ghét, trong đôi con ngươi như ngọc dần hiện lên Hàn Băng khí.

Lại không biết, sắc mặt nàng càng thêm lạnh lùng thì nhất thời ánh mắt dừng trên người nàng càng thêm nóng bỏng. Ánh mắt đó như là hận không thể đem nàng hòa tan ra vậy.

Đây là một gã thanh niên ngồi ở bàn thứ ba bên tay phải bàn năm vị trưởng lão. Thanh niên này ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi, một thân thể cường tráng có vẻ rất hữu lực, tướng mạo cũng thập phần tuấn dật. Phía trước tuy rằng đa số ánh mắt nữ tử đều nhìn trộm sáu người Lục Thanh, nhưng ánh mắt nhìn người thanh niên này cũng không ít.

Lúc này, ánh mắt của người thanh niên này hoàn toàn tập trung trên người Long Tuyết. Ánh mắt nóng cháy không chút che dấu lộ ra ái mộ thật sâu. Bất quá tựa hồ lo lắng cái gì, có chút chần chờ, lại có những lo lắng.

Ở bên cạnh, Dịch Nhược Vũ cũng rõ ràng chú ý tới biến hóa của Long Tuyết, ánh mắt hơi đổi liền rơi xuống trên người thanh niên này. Bất quá đối phương chỉ là nhìn mà thôi, Dịch Nhược Vũ cũng không tiện nói cái gì.

"Chân khí, nguyên lai quý tộc tu luyện chính là chân khí, chỉ là không biết chân khí là đến từ đâu? Lúc trước mới xem Hàn hộ pháp của quý tộc thi triển, uy lực rất phi phàm." Tuy rằng phía trước Diệp lão đã nói cho Lục Thanh nghe, nhưng lúc này Lục Thanh cũng thay năm người Niếp Thanh Thiên mà hỏi. Mà nghe đến cách tu luyện của người ta như thế nào, nói không chừng lại có được lĩnh ngộ.

Mà đại trưởng lão cũng không hề che dấu, giải thích: "Chân khí này là do chúng ta ban đầu uẩn dưỡng một ngụm khí tiên thiên trong cơ thể, cũng chính là một hơi khí mang ra từ trong bụng mẹ. Trải qua tâm pháp uẩn dưỡng của tộc chúng ta, luồng khí tiên thiên này sẽ dần hấp thu nguyên khí trời đất cùng khí thuộc tính, cuối cùng sẽ hình thành ra chân khí."

Lục Thanh gật gật đầu, đại trưởng lão giải thích còn cặn kẽ hơn lời nói của Diệp lão vài phần. Đồng thời năm người Niếp Thanh Thiên cũng hơi gật gật đầu.

Dừng một chút, Dịch Nhược Vũ lên tiếng nói: "Chúng ta kiếm giả tu Kiếm Đạo, không biết quý tộc này chân khí là tu đạo gì?"

Lần này xem như là Dịch Nhược Vũ đã hỏi đến căn bản, ánh mắt cả sáu người đều tụ tập tới trên người đại trưởng lão.

Trầm mặc một lúc lâu, đại trưởng lão mới mở miệng nói: "Kiếm Đạo phân chia Thiên Đạo cùng Nhân Đạo, kiếm giả Thiên Đạo theo ý trời mà tu, giảng giải nhân quả Thiên Đạo. Kiếm giả Nhân Đạo lấy nhân vi bản, giảng giải thất tình lục dục. Mà chúng ta Thiên Linh tộc, lấy một hơi tiên thiên khí uẩn dưỡng ra chân khí, tẩm bổ thân thể, khai võ thức, nhìn vạn vật của tạo hóa thay đổi liên tục, tùy theo trời đất, giải giải chính là Võ Đạo."

Võ đạo?

Sáu người Lục Thanh nhìn nhau, ánh mắt đều trở lên rối rắm.

Vẫn là Dịch Nhược Vũ mở miệng nói: "Võ đạo tức Kiếm Đạo, là đạo lý từ xưa đến nay. Thiên Đạo tức Kiếm Đạo, Thiên Đạo ba nghìn, Kiếm Đạo ba nghìn. Kiếm Đạo tu Kiếm Khí, chân khí không phải là Kiếm Khí lại như thế nào cho rằng là Võ Đạo."

Nghe Dịch Nhược Vũ nói thế, bốn vị trưởng lão bên cạnh đều cau mày, mà đại trưởng lão vẫn mỉm cười như trước lắc đầu nói: "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, này đạo tức Thiên Đạo luân hồi. Nói Thiên Đạo sinh vạn vật vậy thì chân khí của tộc ta cũng tự nhiên ở bên trong Thiên Đạo.Võ đạo tức Kiếm Đạo, Kiếm Đạo tức Thiên Đạo, Thiên Đạo có chân khí, đương nhiên chân khí cũng là Võ Đạo."

"Này..." Nhất thời Dịch Nhược Vũ cũng không biết nói thêm cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mà năm người Lục Thanh đều lâm vào trầm tư.

Chẳng lẽ Võ Đạo cũng không phải một đường của Kiếm Đạo?

Lúc này Lục Thanh cũng không biết nói rõ ra thế nào.

"Nói cho ta biết, ngươi tu là Đạo gì?" Lúc này, thanh âm chất vấn của Diệp lão lại vang lên.

"Ta tu Đạo gì?" Trong lòng Lục Thanh khẽ lẩm bẩm.

"Không sai, nói cho ta biết, ngươi tu chính là Đạo gì?"

"Ta tu tập chính là Kiếm Đạo!" Chần chờ một lát, Lục Thanh mới mở miệng nói.

"Một khi đã như vậy, ngươi còn quản nó là cái gì Kiếm Đạo. Cho dù Võ Đạo không phải Kiếm Đạo thì cùng với ngươi có quan hệ gì đâu. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là kiếm giả, tu chính là Kiếm Khí, cũng chính là Kiếm Đạo. Kiếm Đạo phi Kiếm Đạo, Kiếm Đạo tức Kiếm Đạo."

"Kiếm Đạo phi Kiếm Đạo, Kiếm Đạo tức Kiếm Đạo!"

Trong lòng Lục Thanh lập tức sáng lên: "Không sai, cho dù Võ Đạo không phải Kiếm Đạo thì sao, ta tu chính là Kiếm Đạo, lại đi quản nó làm gì. Cho dù muốn xen vào thì một đạo một đường cũng cần phải đạt trước mới được."

Trong mắt hiện lên một đạo thần quang màu xanh tím, ngay sau đó ánh mắt Lục Thanh liền khôi phục thanh minh. Năm vị trưởng lão ở bên đều sửng sốt, nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?

Quay đầu nhìn về phía năm người kia như đang mất hồn vía, Lục Thanh trầm giọng nói: "Nói cho ta biết, cái ngươi tu là Đạo gì?"

"Đạo gì?" Niếp Thanh Thiên lẩm bẩm nói.

"Là Kiếm Đạo." Long Tuyết tiếp tục mở miệng nói.

"Đúng, chúng ta tu chính là Kiếm Đạo." Ánh mắt Triệu Thiên Diệp cùng Diệp Cô Hàn cũng hơi khôi phục thanh minh.

"Nếu như vậy, các ngươi còn quản nó là cái gì Kiếm Đạo làm gì. Cho dù Võ Đạo không phải Kiếm Đạo thì cùng với các ngươi có quan hệ gì đâu. Chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là kiếm giả, tu chính là Kiếm Khí, cũng chính là Kiếm Đạo. Kiếm Đạo phi Kiếm Đạo, Kiếm Đạo tức Kiếm Đạo. Tất cả tỉnh lại!" Đến câu cuối cùng, Lục Thanh trực tiếp lấy thần thức hỗn hợp linh hồn lực cường đại của mình truyền vào trong đầu năm người.

Cả người chấn động, ngay sau đó cả năm người Niếp Thanh Thiên đồng thời thanh tỉnh lại.

"Không sai, Kiếm Đạo phi Kiếm Đạo, Kiếm Đạo tức Kiếm Đạo. Là ta chấp nhất." Niếp Thanh Thiên thở dài một hơi nói.

"Không sai, Kiếm Đạo phi nó vật, Kiếm Đạo tức Kiếm Đạo." Long Tuyết cũng thì thào một câu, đột nhiên hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lục Thanh run giọng nói: "Ngươi! Có phải ngươi đã tỉnh!"

"Tỉnh!" Lục Thanh sửng sốt, mở miệng nói: "Ta vừa mới thanh tỉnh."

"Là thanh tỉnh!' Long Tuyết than nhẹ một câu, liền hơi nghiêng đầu đi, không nhắc lại nữa.

Thật sâu nhìn Lục Thanh một cái, đại trưởng lão mở miệng nói: "Quả nhiên không hổ là hậu nhân của Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư, có thể tỉnh ngộ lại nhanh như vậy. Ta thấy tiểu huynh đệ ngươi trên người có uẩn tiên thiên Phong Lôi khí, sợ là đã đạt tới cảnh giới Giả Hồn của Kiếm Đạo. Lấy lĩnh ngộ của ngươi, chắc chắn cảnh giới hiểu ra căn nguyên, tẩy tẫn duyên hoa cũng không xa."

Không xa?

Ở bên cạnh, ánh mắt năm người Niếp Thanh Thiên có chút quái dị. Năm vị trưởng lão này mà biết sợ là chỉ có khiếp sợ mà thôi. Mà Lục Thanh cũng chỉ lạnh nhạt cười, cũng không nói cái gì. Đối với hắn mà nói, thể hiện uy phong vô vị cũng không có ý nghĩa gì

Tiếp tục, liền không hề đàm luận đến vấn đề đó nữa, nhị trưởng lão liền giới thiệu về một số đường đi trong Linh Đoạn Sơn Mạch. Vẫn là người của Thiên Linh tộc sinh sống ở đây, chỉ ra đường đi so với lộ tuyến trong Lưu Ảnh châu còn gần hơn khoảng ba mươi lí.

Mà trong nửa canh giờ, thần sắc của Long Tuyết cành lạnh thêm, trong mắt đã xuất hiện hàn mang nhàn nhạt. Bởi vì ánh mắt nóng bỏng dừng trên người nàng, vẫn không chịu rời đi.

Ở chiếc bàn cách chỗ năm vị trưởng lão ba bàn.

Sắc mặt thanh niên biến đổi mấy lần, tuy rằng trong đó có nôn nóng bất an, nhưng ánh mắt càng lúc càng kiên định xuống.

"Thiên nhi, ngươi thật sự đã quyết định?" Ở bên cạnh, một người trung niên trầm giọng nói. Người này chính là tam hộ pháp của Thiên Linh tộc.

"Thiên nhi, ta thấy ngươi nên quên đi. Cô nương nhà người ta sẽ không chịu ở lại Thiên Linh tộc chúng ta đâu, hơn phân nửa là sẽ không có kết quả gì đâu." Ở bên cạnh người trung niên, một phụ nhân thấp giọng nói, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn tới Long Tuyết: "Cô nương này tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng khí chất rất được. Bất quá mẹ cũng không hy vọng ngươi đi, đây là khó có khả năng."

"Không!" Thanh niên lắc lắc đầu, ánh mắt trở lên kiên định nói: "Võ Đạo chính là phải thuận theo tự nhiên, hiểu rõ bản tâm. Nếu ta đã coi trọng vị cô nương đó, thì đó là tâm đã định ra rồi. Nếu không đi, sợ rằng trên Võ Đạo ta sẽ không thể tinh tiến thêm nữa." Nói xong, người thanh niên hít một hơi thật sâu, cầm lấy bát rượu trước mặt đứng lên.

"Người này là...?" Lục Thanh cùng Niếp Thanh Thiên liếc nhìn nhau. Thanh niên kia đang giơ bát rượu ra hướng tới bọn họ đi đến. Người thanh niên này bước đi như long hành hổ bộ, khí thế trầm ngưng, bất động như núi, vừa nhìn liền biết địa vị hẳn rất cao.

"Này, Bộ Phi Thiên thế nhưng đi."

"Không biết cô nương nhà người ta có đồng ý không."

"Đừng nóng vội, ta thấy cô nương đó hẳn sẽ không đồng ý, nghe kỹ hắn nói đi." Theo động tác của thanh niên, nhất thời trên quảng trường liên tục vang lên tiếng nghị luận ồn ào.

"Phi Thiên, ngươi..." Đại trưởng lão nhướng mày,nói với thanh niên đang đi tới trước mặt Long Tuyết: "Ngươi cần phải cân nhắc cho kỹ đã, đừng để vẻ bề ngoài che lấp bản tâm."

Lắc lắc đầu, thanh niên kiên định nói: "Đại trưởng lão, ta đã suy nghĩ rõ ràng. Xin hãy cho ta nói ra, nếu không Võ Đạo của ta sẽ không thể tinh tiến."

Năm trưởng lão liếc nhau, cuối cùng đại trưởng lão lộ vẻ bất đắc dĩ hướng tới Long Tuyết nói: "Đây là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Thiên Linh tộc chúng ta."

Đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ!

Ánh mắt mấy người Lục Thanh không khỏi biến hóa, nhưng lập tức đồng thời gật đầu. Đối mặt với nhiều người như thế mà ánh mắt không có chút sợ hãi, khí thế cùng hô hấp không có chút dao động, cũng thập phần khó có được.

Bất quá hắn đây là muốn làm gì? Hướng Long Tuyết cầu thân?

Ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào Long Tuyết, Bộ Phi Thiên lập tức mở miệng nói: "Hôm nay vừa thấy cô nương, trong lòng Bộ Phi Thiên ta đã có hình bóng nàng. Hôm nay ta muốn cưới cô nương làm vợ, nguyện che chở suốt đời. Người Thiên Linh tộc chúng ta không quanh co, nếu cô nương nguyện ý uống xong ngụm rượu này, Bộ Phi Thiên ta sáng mai liền tùy theo đến Kiếm Thần chủ điện."

Hay cho một nam tử thẳng thắn! Giờ khắc này, trong lòng năm người Lục Thanh đều sinh ra một chút hảo cảm với Bộ Phi Thiên này.

Hàn quang trong mắt cơ hồ muốn bộc phát ra, Long Tuyết khẽ quét nhìn xung quanh. Khẽ cắn răng một cái, hàn quang trong mắt nàng lại như thủy triều thối lui.

Ngẩng đầu nhìn Bộ Phi Thiên trước mặt.

"Ngươi muốn kết hôn với ta." Thanh âm của Long Tuyết không hề nghe ra một chút dao động.

"Không sai, Bộ Phi Thiên ta đã nói thì cả cuộc đời này sẽ không thay đổi." Ngữ khí của Bộ Phi Thiên rất kiên định nói.

"Tốt!" Long Tuyết lập tức đáp ứng một tiếng, bàn tay mềm mại nâng lên: "Muốn kết hôn ta, đả bại hắn!"

Bình Luận (0)
Comment