Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 376

Những tia sáng màu trắng ngà trên miệng vết thương của Phong Lôi ngày càng nhiều. Nguyên bản miệng vết thương to bằng đầu người bắt đầu chậm rãi khép lại.

"Này...!" Năm người Dịch Nhược Vũ không khỏi có chút trợn mắt há mồm, tốc độ khôi phục như vậy quả thực khủng bố. Cho dù phía trước nhìn thấy năng lực khôi phục cường hãn của Lục Thanh, Niếp Thanh Thiên cùng Triệu Thiên Diệp cũng không khỏi sợ hãi than thở không thôi.

Nhưng ngay sau đó bọn họ đều nhíu mày lại. Bởi vì vào lúc này, trọng lực trong hư không của Bích Lạc hải cư nhiên lại bắt đầu gia tăng lên. Gần thời gian tàn nửa nén hương cũng đã gia tăng thêm năm trăm cân trọng lực. Nếu cứ như vậy chỉ sợ sau mấy canh giờ sẽ lên đến vạn cân mạnh mẽ. Chỉ sợ đến lúc đó, trừ bỏ Lục Thanh có thể điều động lực trời đất củng cố không gian chung quanh, còn năm người Niếp Thanh Thiên đến ngự không phi hành cũng khó khăn.

Sắc mặt biến đổi, Lục Thanh quyết định thật nhanh: "Năm người các ngươi hướng về cuối Bích Lạc hải đi trước đi. Ta đợi cho Phong Lôi không có việc gì sẽ đuổi theo các ngươi."

Năm người nhướng mày, nhưng họ cũng biết nếu lưu lại chỉ sợ không bao lâu sẽ trở thành trói buộc. Tuy rằng không muốn rời đi, nhưng tình huống trước mắt cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Ngươi phải cẩn thận." Cũng không nhiều lời, Niếp Thanh Thiên nói một câu rồi năm người liền đứng dậy hướng tới cuối Bích Lạc hải bay đi.

Từng cuộn sóng quay cuồng. Nguyên bản mặt nước bình tĩnh đã bắt đầu nổi lên từng cơn sóng cuồn cuộn. Mỗi cuộn sóng hạ xuống đều mang theo trọng lực ngàn cân đánh lên mặt biển phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Thời gian nửa nén hương trôi qua.

Lúc này, trọng lực dĩ nhiên gia tăng tới bốn ngàn cân. Nhưng Lục Thanh không hề để ý, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào trong quầng sáng màu lam trước mặt. Ở trong quầng sáng, hai vết thương trên người Phong Lôi đã hoàn toàn khép lại, thậm chí ở mặt trên cũng chậm rãi sinh ra lân giáp tinh mịn. Ánh sáng màu trắng ngà nguyên bản chỉ quấn quanh miệng vết thương thì bây giờ bắt đầu lan ra toàn thân, quấn quanh không ngừng, tựa hồ như phân rõ cái gì, lại tựa hồ như vô ý thức mà lưu động.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lục Thanh nhíu nhíu mày, hiện giờ Phong Lôi phát sinh biến hóa thật sự khiến hắn trở tay không kịp. Bất quá hắn cũng không dám tùy tiện ra tay đánh vỡ quầng sáng. Vạn nhất bởi vậy mà lan đến Phong Lôi ở bên trong vậy phiền toái lớn. Cũng may hiện giờ xem ra hết thảy đều đang phát triển về chiều hướng tốt. Theo ánh sáng màu trắng ngà kia chữa trị thân thể Phong Lôi, có thể nhìn ra đây là điều rất tốt đối với nó.

Bằng không, cho dù Lục Thanh lấy Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch cho Phong Lôi chữa trị cũng sẽ không có tốc độ nhanh như vậy. Hiện giờ nghe từng tiếng thở nhẹ ồ ồ của Phong Lôi, Lục Thanh biết nó đã muốn không có việc gì nữa. Bất quá về phần đến bây giờ nó vẫn còn không tỉnh lại, Lục Thanh cũng thúc thủ vô sách bó tay không biện pháp.

Cách trung ương Bích Lạc hải gần hai mươi dặm. Năm người Niếp Thanh Thiên ngự không bay đi, Long Tuyết mang theo Dịch Nhược Vũ, bốn đạo kiếm quang xẹt qua hư không, hướng tới cuối Bích Lạc hải. Hiện giờ trọng lực trong hư không đã gia tăng tới bốn nghìn cân, đối với năm người là gánh nặng không nhỏ.

"Dừng lại!" Đột nhiên Long Tuyết trầm quát một tiếng, ba người Niếp Thanh Thiên cũng đồng thời ngừng lại.

"Có người đang tới." Ánh mắt Long Tuyết có chút ngưng trọng nói.

Mà ánh mắt ba người Niếp Thanh Thiên vừa động liền nhìn thấy ở trước mặt đang có bốn đạo kiếm quang màu lam với tốc độ khủng bố bắn nhanh tới. Tuy rằng không nhìn ra, nhưng năm người đều biết, bốn người đang tới này, sợ đều là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Tốc độ ngự không nhanh như vậy sợ là Lục Thanh cũng không thể bằng.

Bất quá nhìnkhí thuộc tính phát ra từ kiếm quang của đối phương, hẳn là kiếm giả thuộc Thiên Đạo. Chỉ cần không phải Đại Sư Nhân Đạo, hẳn bọn họ sẽ không ra tay với mấy người.

Dịch Nhược Vũ trầm ngâm một lát nói: "Ở cuối Bích Lạc hải chính là Nhược Thủy môn, đây hẳn là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Nhược Thủy môn."

"Nhược Thủy môn!" Bốn người Niếp Thanh Thiên lập tức tỉnh ngộ lại. Đúng vậy ở cuối Bích Lạc hải cũng chỉ có Nhược Thủy môn mới có thể có bốn vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.

"Nhược Thủy môn, đệ tử nội tông đều là nữ tử, cả tông môn cũng do nữ tử nắm quyền. Nếu là Nhược Thủy môn thì hẳn là bốn người đang đến là nữ tử." Dịch Nhược Vũ dừng một chút lại mở miệng nói.

Không có để cho năm ngươi phải chờ đợi bao lâu, bốn đạo kiếm quang đã ở trước mặt bọn họ tiêu tán, lộ ra thân ảnh một nữ tử trung niên cùng ba phụ nhân đã luống tuổi.

"Các ngươi là đệ tử của tông môn nào?"

Nhìn thấy bốn người, năm người Niếp Thanh Thiên đều thở phào một hơi, liền do Dịch Nhược Vũ đáp:

"Bốn vị tiên bối của Nhược Thủy môn, vãn bối xin có lễ. Chúng vãn bối là đệ tử của Tử Hà tông, là Kim Thiên sứ giả đang đi trước tới Kiếm Thần chủ điện."

"Cô nương hảo nhãn lực!" Người trung niên nữ tử cầm đầu lộ ra nụ cười nói.

Tuy trên mặt cười, nhưng trong lòng nàng, kể cả ba trưởng lão ở phía sau đều khiếp sợ không thôi. Bằng nhãn lực của các nàng, đương nhiên chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra tu vi của năm người trẻ tuổi trước mặt này. Trừ bỏ Dịch Nhược Vũ có tu vi xem như không sai, còn lại bốn người kia đều là có tu vi Kiếm Chủ. Mà từ trên thân bốn người Niếp Thanh Thiên bọn họ còn cảm nhận được cái gì, là Kiếm Ý!

Bốn người này cư nhiên đều đã lĩnh ngộ ra Kiếm Ý! Phải biết rằng, Kiếm Ý không phải nói lĩnh ngộ là có thể lĩnh ngộ. Trừ bỏ đi vào cảnh giới Kiếm Hồn có thể nhờ Kiếm Hồn phụ trợ mà cô đọng Kiếm Ý thì trước cảnh giới Kiếm Hồn, muốn cô đọng ra Kiếm Ý thì phải có cơ duyên to lớn. Nhưng lúc này xuất hiện trước mặt các nàng thế nhưng lại có đến bốn Kiếm Chủ đã cô đọng Kiếm Ý.

Hiện giờ trung niên nữ tử lại nghĩ đến năm đệ tử của mình an bài bên bờ Bích Lạc hải, vừa so sánh liền lập tức đi ra chênh lệch. Kiếm Ý không phải muốn ngộ là ngộ, nếu không có ý chí thì dùng muôn vàn phương pháp cũng không làm nên chuyện gì.

Kiếm Ý chính là một loại thể hiện ý chí Kiếm Đạo của bản thân, không bởi vì ngoại lực mà phát sinh thay đổi.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, trung niên nữ tử liền nghi hoặc nói: "Ta nhận được kiếm dụ từ Kiếm Thần điện, trong đó có nói Kim Thiên sứ giả hắn là sáu người mới đúng chứ, tại sao hiện giờ các ngươi chỉ còn lại năm người."

Cũng không giấu diếm, Dịch Nhược Vũ nói: "Chúng ta bị hai gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trong Sát Bảng của Sinh Tử môn truy sát. Hiện giờ một vị sư huynh ở lại trung ương Bích Lạc hải chiếu cố Linh Thú hộ thân bị thương, lát sau sẽ đuổi theo."

"Linh Thú hộ thân!" Trên mặt bốn người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Từ từ!

Trung niên nữ tử nhíu mày lại nói: "Các ngươi có thể an toàn đào thoát, chẳng lẽ Tử Hà tông các ngươi lại phái Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn hộ tống, như thế là trái với ý tứ của Kiếm Thần chủ điện."

Dịch Nhược Vũ lắc lắc đầu, những người này sợ là đã nhận ra trận chiến phía trước, cũng không giấu diếm được, liền nói: "Đại Sư yên tâm, Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Tử Hà tông chúng ta không hề đi theo. Kim Thiên sứ giả chúng ta tự nhiên sẽ tự mình đi tới Kiếm Thần chủ điện, như vậy mới thể hiện Tử Hà tông chúng ta thành tâm thực lòng."

"Vậy phía trước Thiên Lôi cùng Thiên Phong cường đại như vậy, uy thế không thua Kiếm Vương trung thiên vị. Phong Lôi Kiếm Khí, theo ta được biết thì cả Thanh Phàm giới cũng chỉ có kiếm giả của Tử Hà tông các ngươi mới có người tu luyện."

Nói xong, ánh mắt của trung niên nữ tử liền dừng lại trên người Triệu Thiên Diệp. Nàng thấy, Triệu Thiên Diệp đúng là tu luyện Phong Lôi Kiếm Khí. Như vậy một đường hộ tống bọn họ hẳn là sư phụ của Triệu Thiên Diệp, chỉ cần lấy việc này ra nói hẳn là có thể lấy con Linh Thú kia! Dịch Nhược Vũ đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng trung niên nữ tử, bất quá vẫn mở miệng nói:

"Đó chính là do sư huynh của vãn bối ra tay!"

"Sư huynh!" Lần này kể cả ba phụ nhân sau lưng trung niên nữ tử cũng kinh ngạc kêu lên.

""Không biết quý sư huynh năm nay bao nhiêu niên kỷ, đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn lúc nào." Ánh mắt trung niên nữ tử ngưng trọng lên. Có thể đánh lui hai gã Kiếm Vương trung thiên vị, lại còn là nhân vật trong Sát Bảng của Sinh Tử môn, điều này làm cho ý tưởng của nàng có chút không thực tế.

"Lục sư huynh ta năm nay không đầy mười chín tuổi, hiện giờ đã nửa bước Kiếm Hồn, nhưng đã lĩnh ngộ Kiếm Hồn Đạo."

Trong lời nói của Dịch Nhược Vũ mang theo đầy ngạo khí. Lấy tu vi cùng thực lực của Lục Thanh, năm người bọn họ ở trước mặt bốn Đại Sư của Nhược Thủy môn cũng có chút tiền vốn.

"Như thế nào có thể!" Trung niên nữ tử cũng một ngụm phủ quyết lời nói của Dịch Nhược Vũ: "Cho dù là nửa bước Kiếm Hông, lĩnh ngộ Kiếm Hồn Đạo, nhiều nhất cũng có thể qua được hai chiêu của Kiếm Vương tiểu thiên vị. Muốn trấn áp đánh lui hai Kiếm Vương trung thiên vị của Sinh Tử môn, cô nương, ngươi nghĩ bốn người chúng ta đều là hạng ngu ngốc sao!"

Theo trung niên nữ tử, căn bản là Dịch Nhược Vũ đang nói hươu nói vượn. Nếu nói mới vào Kiếm Vương tiểu thiên vị, nàng còn có thể tin tưởng là đã vận dụng kiếm thức nào đó có uy lực tuyệt đại liều chết một trận. Dù sao uy danh của Phong Lôi Kiếm Khí theo điển lục của tông môn ghi lại, có thể có được chiến tích kinh người như vậy cũng miễn cưỡng nói thông. Nhưng lại nói một gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, cho dù là hiểu ra căn nguyên, tẩy tẫn duyên hoa, thậm chí lĩnh ngộ ra Kiếm Hồn Đạo, thì tuyệt đối không có khả năng đánh lui hai gã Kiếm Vương trung thiên vị. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Cảnh giới Kiếm Hồn cùng cảnh giới Giả Hồn, tuy chỉ khác một chữ nhưng đó là đại biểu cho ngưng kết Kiếm Hồn. Kiếm Hồn chính là tượng trưng cho nhân vật cấp Đại Sư. Chỉ có ngưng kết Kiếm hồn mới có được khả năng không chế lực trời đất hoàn mĩ, mới có thể cô đọng Kiếm Cương, mới có thể dung hợp thần thức cùng linh hồn lực thành hồn thức cường đại. Cũng chỉ có bước vào cảnh giới Kiếm hồn, mới có thể biết được chênh lệch với cảnh giới Giả Hồn là cách biệt như thế nào.

"Các ngươi khinh thường chúng ta không thể ra tay là có thể tùy ý hí lộng sao!" Sắc mặt trung niên nữ tử trầm xuống. Uy nghiêm thuộc về Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn lan tràn ra, uy áp trầm trọng trực tiếp ép tới năm người.

Năm người nhịn không được lăng không lui xa ngoài mười trượng xa. Vốn lúc trước bọn họ bị chân không dập nát lan tới đã bị nội thương không nhẹ, lúc này bị uy áp của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn áp bách. Bốn người Niếp Thanh Thiên thì còn hoàn hảo một chút, còn Dịch Nhược Vũ rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment