Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 378

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đó đều là Diệp lão đã nói cho Lục Thanh, cũng khiến cho hắn nhận thức được sự chênh lệch của thời kỳ hoang dã thượng cổ năm vạn năm trước so với hiện nay.

Dừng một chút, Diệp lão lại tiếp tục nói: "Lấy thân thể ngươi hiện giờ đã đạt tới thân kiếm cửu phẩm đỉnh phong, thậm chí so với ta năm đó còn cứng cỏi hơn một phần, nếu không sợ là một phần trăm bốn thanh lực lượng của ta ngươi cũng không thể thừa nhận."

"Bất quá..." Chuyện vừa chuyển, Diệp lão lại nói: "Tiếp nhận một phần trăm lực lượng này của ta cũng làm cho thực lực của ngươi đề cao toàn diện, vô luận là tu vi hay cảnh giới đều tăng lên. Tuy rằng không thể đạt tới Kiếm Tông, nhưng Kiếm Vương đỉnh phong lại không có vấn đề gì. Hơn nữa lấy uy lực của thức thú mười chín Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, cho dù là Kiếm Tông tiểu thiên vị bình thường, nếu bị bất ngờ không kịp đề phòng cũng sẽ bị thương nặng. Đến lúc đó, nếu bốn nha đầu kia muốn động thủ, lấy tốc độ của ngươi, không nói có thể đánh chết toàn bộ nhưng tối thiểu cũng khiến cho các nàng có hai người ngã xuống."

"Đương nhiên điều kiện tiên quyết là các nàng không để ý tới lửa giận của Kiếm Thân chủ điện. Bất quá ta nghĩ hẳn các nàng sẽ không ngu ngốc mà làm vậy."

Nghe Diệp lão nói như thế, Lục Thanh mới cảm thấy yên tâm. Nếu như vậy thì hắn hoàn toàn không phải sợ bốn người này.

Bốn đạo kiếm quang trong giây lát đã tới.

"Ngươi có phải đệ tử Tử Hà tông?" Trong mắt trung niên nữ tử dày đặc nghi hoặc. Bởi vì nàng cảm thấy tu vi của Lục Thanh nhiều nhất cũng là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn đỉnh phong, thật sự khó có thể tưởng tượng hắn có thể điều động lực trời đất thi triển kiếm thức cường đại như vậy,

"Bốn vị Đại Sư, đúng vậy." Nghe khẩu khí của bốn người, sợ là đã gặp qua năm người Niếp Thanh Thiên.

"Ta là tông chủ của Nhược Thủy môn, còn đây là ba vị trưởng lão của tông môn chúng ta. Không biết con Linh Thú có được huyết mạch chân long kia có phải của ngươi?" Ánh mắt trung niên nữ tử lập tức chuyển sang nhìn Phong Lôi. Đặc biệt khi nhìn thấy quầng sáng màu trắng ngà bao phủ thân thể Phong Lôi, trong mắt nàng khó thể che dấu được ý mừng.

Gật gật đầu, Lục Thanh nói: "Đây đúng là Linh Thú hộ thân của vãn bối."

Trong mắt chợt lóe ra tinh quang, trung niên nữ tử cũng không che dấu cái gì, trực tiếp nói thẳng: "Đem con Linh Thú này nhường cho Nhược Thủy môn chúng ta, bốn người chúng ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần không phải tồn tại cường đại như Kiếm Hoàng, Nhược Thủy môn có thể vì ngươi ra tay ba lượt, vô luận là đối phó ai. Đương nhiên là phải giới hạn trong Thanh Phàm giới."

Vừa mở miệng đó là hấp dẫn như thế nào. Ba lần giúp đỡ của tông môn cấp Thanh Phàm, sợ là một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng khó có thể ngăn cản hấp dẫn. Lần này có thể được bốn vị Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn trợ giúp, chỉ cần lập Kiếm Thần thệ ước, liền không sợ các nàng đổi ý.

Đổi lấy chính là một tứ giai Linh Thú còn chưa trưởng thành. Tuy rằng có huyết mạch chân long, nhưng so sánh với một tông môn cấp Thanh Phàm vẫn là chênh lệch khó có thể vượt qua. Đáng tiếc Lục Thanh không phải là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn bình thường, cũng không có tác phong lấy lợi làm gốc.

Ngay khi trung niên nữ tử vừa nói xong, Lục Thanh không cần suy nghĩ mà lắc đầu nói: "Hảo ý của bốn vị Đại Sư, Lục Thanh xin tâm lĩnh. Nhưng Phong Lôi vãn bối không thể cho được."

"Tiểu tử ngươi không cần tán thưởng, tông chủ chúng ta đã ra điều kiện như thế, ngươi còn muốn thế nào nữa!" Lúc này, ở sau lưng trung niên nữ tử, một lão phụ nhân nhịn không được lên tiếng: "Nhược Thủy môn chúng ta trong Thanh Phàm giới cũng là hùng cứ nhất phương, lời nói đi ra, tựa như bát nước đổ đi, sẽ không bao giờ thu hồi."

Sắc mặt Lục Thanh trở lên lạnh lùng. Nếu là lúc trước hắn còn kiêng kị bốn người, nhưng hiện tại đã có Diệp lão tương trợ, đối với bốn người hắn đã không còn nửa điểm sợ hãi.

"Bốn vị muốn Linh Thú của tại hạ có gì dùng, nếu không có gì tổn thương đến nó, tại hạ có thể để cho nó tương trợ các vị một tay."

Hừ lạnh một tiếng, lão phụ nhân vừa nói có chút mất kiên nhẫn nói: "Nơi này còn không đến phiên ngươi nói chuyện, kêu sư phụ ngươi ra."

Sư phụ!

Lục Thanh sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ phát hiện Diệp lão tồn tại, nhưng lập tức hắn liền phủ định suy nghĩ đó ngay. Diệp lão trừ bỏ chính mình hắn, trên đời này khó có ai có thể biết đến tồn tại của lão.

Như vậy duy nhất có thể là do bốn người này phát hiện uy thế của trận chiến lúc trước với hai gã Kiếm Vương trung thiên vị của Sinh Tử môn, cho nên bọn họ đều nghĩ tông môn phái Đại Sư âm thầm bảo hộ. Dù sao bản thân hắn mới đạt tới Giả Hồn đỉnh phong mà thôi.

Lắc lắc đầu, Lục Thanh nói: "Sư phụ vãn bối vẫn còn ở trong tông môn, cũng không có tới đây, cho nên tiền bói có kêu cũng không được."

Trung niên nữ tử nhướng mày, chẳng lẽ vừa rồi thật sự là hắn?

Có chút hoài nghi, không thể khẳng định, nhìn thế nào thì bốn người cũng không thể tin được thanh niên trước mặt này lại có thể lấy tu vi Giả Hồn đánh lui hai gã Kiếm Vương trung thiên vị, thực lực chênh lệch như vậy, căn bản không thể so sánh được.

Mà đối mặt với trả lời của Lục Thanh, lão phụ nhân vừa mở miệng cũng không khỏi nổi giận trong lòng. Lập tức uy áp bàng bạc đến từ Kiếm Vương trong nháy mắt ép tới Lục Thanh. Mà lập tức, trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người, uy áp vừa ép tới trước mặt Lục Thanh liền tách ra làm hai xuyên qua thân hình hắn. Giờ khắc này đến ống tay áo của Lục Thanh cũng không hề nhúc nhích.

"Lực trời đất!" Trung niên nữ tử trầm giọng nói. Cảm nhận được lực trời đất quanh người Lục Thanh không thua kém chút nào so với Kiếm Vương tiểu thiên vị, sắc mặt cũng chân chính trở lên ngưng trọng. Giờ phút này bốn người mới chân chính xem như Lục Thanh là tồn tại ngang hàng.

Nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, trung niên nữ tử nói: "Ngươi đã không muốn nhượng lại Linh Thú của mình, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ là chúng ta muốn tiến vào một chỗ bí mất, cần có tinh huyết của nó mở đường."

"Tinh huyết mở đường!" Lục Thanh trầm tư một lát, rồi nói: "Tiền bối cần bao nhiêu."

"Không nhiều lắm, chỉ cần mười giọt."

Mười giọt, Lục Thanh phỏng chừng một chút, lấy khí huyết cường đại của Phong Lôi, đại khái có thể sinh ra trăm giọt tinh huyết. Mười giọt, chỉ cần về sau dùng Vô Căn Thủy Liên uẩn dưỡng thì rất nhanh sẽ khôi phục.

Gật đầu, Lục Thanh nói: "Chờ nó tỉnh lại, ta sẽ bảo nó cho tiền bối mười giọt tinh huyết."

Trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, trung niên nữ tử nói: "Nhân tình này của ngươi, Nhược Thủy môn sẽ nhớ kỹ."

Không nói gì thêm, ánh mắt Lục Thanh lại chuyển tới tầng sáng màu trắng ngà bao phủ thân thể Phong Lôi.

"Tông chủ, khí tức trên người con Long Mãng kỳ quái kia đang không ngừng tăng cường. Lực lượng từ trong mặt biển đi ra giống như thứ được miêu tả trong điển tịch." Sau lưng một lão phụ nhân truyền âm nói: "Muốn hay không chúng ta..."

"Không nên động thủ, không biết vì sao người này gây cho ta cảm giác rất nguy hiểm. Hiện tại ta có điểm tin tưởng, hai tên Kiếm Vương lúc trước là bị hắn đánh lui. Nếu thực như vậy, nhìn hắn tựa hồ cũng không bị thương, sợ là thực lực chân thật không sai biệt lắm tương đương với các ngươi."

"Tông chủ, chẳng lẽ hắn có thể mạnh như vậy sao?" Lão phụ nhân kia vẫn không thể tin được nói.

"Đúng vậy, chỉ bằng vào lời của nha đầu lúc trước thì không thể tin được." Ở bên cạnh, hai lão phụ nhân kia cũng sáp vào.

"Không!" Trung niên nữ tử truyền âm phủ định, nói: "Ta tin tưởng vào cảm giác của mình. Từ trên thân thể người này, ta cảm nhận được một tia khí tức Thiên Lôi cùng Thiên Phong. Mà trận chiến phía trước, ta mơ hồ cảm nhận được Phong Lôi khí bàng bạc, tràng chiến đấu đó còn có cả Thiên Lôi cùng Thiên Phong buông xuống."

"Như vậy thì ý của tông chủ là người này thật sự có thực lực mạnh như vậy?"

"Hẳn không sai được. Không có thực lực tương ứng, ở trước mặt bốn Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn chúng ta, hắn đã sớm lộ ra dấu vết. Có thể trấn định tự nhiên như thế, tất nhiên có sở cậy. Cho nên trên cơ bản ta có thể khẳng định, người phía trước chính là hắn."

"Vậy tông chủ, thứ kia thì thế nào?"

"Không vội, thứ đó mới chỉ lộ ra một chút khí tức thôi, chân chính hẳn là còn ở trong Bích Lạc hải. Đợi cho con Long Mãng này tỉnh lại, lấy tinh huyết của nó, chúng ta liền đi xuống. Nếu không để cho con Long Mãng này dẫn động trong chốc lát, chỗ tốt sẽ bị nó chiếm được."

"Một người một mãng này..."

"Để cho bọn họ đi. Nhược Thủy môn chúng ta cũng không thể thừa nhận được lửa giận của Kiếm Thần điện."

"Vạn nhất hắn đem tin tức này truyền tới Kiếm Thần điện chỉ sợ họ sẽ thèm nhỏ dãi."

"Thèm nhỏ dãi thì sao, chỉ cần chúng ta nhanh chóng đem luyện hóa, cho dù biết được chúng ta lấy được thứ đó, chẳng lẽ bọn họ có thể phá hư quy định mà động thủ với Nhược Thủy môn chúng ta sao."

Lúc này trong khi bốn người còn đang thì thầm to nhỏ, thì trong quầng sáng liền có một cỗ khí thế cường đại bốc lên. Khí thế này đúng là đến từ Phong Lôi ở bên trong. Cảm thụ khí thế trên người con vật nhỏ không ngừng tăng lên, Lục Thanh không khỏi sửng sốt, tiến giai?

Ánh mắt năm người đồng thời nhìn chằm chằm vào trong quầng sáng.

Lúc này, khí thế của Phong Lôi dĩ nhiên đã hoàn toàn siêu việt trạng thái đỉnh phong lúc trước. Theo khí thế tăng lên, quầng sáng màu trắng ngà bao phủ quanh thân nó bắt đầu chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể nó. Một cỗ chân long khí so với trước còn nồng đạm hơn nhiền phát tán ra, tuy Phong Lôi còn chưa có tỉnh lại nhưng long uy bàng bạc bắt đầu hướng về bốn phía khuếch tán ra.

Huyết mạch cũng càng thêm tinh thuần a! Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ trong Bích Lạc hải này thật sự có một con chân long ngủ say?

Cùng thời gian, khí Phong Lôi trong trời đất không ngừng hướng tới con vật nhỏ chen chúc mà tới. Từng quang điểm màu xanh và màu tím hội tụ thành một cái lốc xoáy, Phong Lôi khí cơ hồ ngưng đọng như thức chất, rất nhanh rót vào trong thức hải của Phong Lôi.

Lấy mắt thường có thể thấy, thân thể Phong Lôi nguyên bản dài hai mươi trượng bắt đầu bành trướng lên. Linh lực dạo động như thức chất bắt đầu phô tán ra, trong hư không trọng lực đã gia tăng tới bảy nghìn cân nhưng cũng không ngăn cản được linh lực dao động khuếch tán. Ở chung quanh, đúng là trống rỗng vang lên từng trận sấm rền, cùng với tiếng rít gió thê lương.

Phong Lôi có chút đau đớn há miệng ra, nhưng tựa hồ như có thứ gì nghẹn ở trong miệng nó, mấy lần muốn há miệng nhưng con vật nhỏ đều không thể kêu ra tiếng.

Bình Luận (0)
Comment