Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 649

"Không giết ngươi!" Sát ý trong mắt Lục Thanh tràn ngập, trầm giọng nói: "Hôm nay, cho dù Kiếm Phách tông sư hàng lâm, ngươi cũng khó tránh mất mạng!"

"Lục Thanh ngươi dám!" Giờ phút này, Lăng Ý rốt cuộc sinh ra một tia sợ hãi, cước bộ hơi hơi lui lại phía sau nửa bước.

"Ngươi sợ hãi!" Hai mắt Lục Thanh sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Ý, nói: "Thân là kiếm giả, dũng mãnh tinh tiến, không chỗ nào sợ hãi, chẳng lẽ Tử Hoàng thánh giới các ngươi lại xuất ra một kẻ khi yếu sợ mạnh, ngươi cũng xứng đáng là kiếm giả!"

Mỗi lời của Lục Thanh, ở dưới hồn thức cường đại liền giống như từng chuôi búa tạ hung hăng đập vào trong lòng Lăng Ý.

"Ngươi nói bậy! Tiếp kiếm!" Hai mắt dĩ nhiên biến thành màu xích hồng, Lăng Ý quát lớn một tiếng, Thần Kiếm họa xuất từng đường quỹ tích huyền ảo.

Ngang --

Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sát ý trong mắt Lăng Ý tràn ngập, Thần Kiếm ở bên trong hư không liên tục hoa động.

Ngang --

Ngang --

Ngang --

Tiếng long ngâm uy nghiên liên tục vang lên, ngay sau đó, chiến đầu Kiếm Cương chân long dài gần trăm trượng ngưng hiện ra.

Hô --

Trong nháy mắt, chín đầu Kiếm Cương chân long lăng không dung hợp, diễn hóa thành một đầu chân long khổng lồ dài chừng nghìn trượng, toàn thân màu xanh tím.

Kiếm Cương màu xanh tím dễ dàng cắt qua hư không, xé rách không gian, Kiếm Ý thao thiên từ bên trong bốc lên, hướng tới trước ngực Lục Thanh đánh tới. Mà ở trên thân Kiếm Cương chân long ngoài màu xanh tím, ở trong long nhãn còn ẩn chứa tâm ma khí màu hồng nhạt.

Tâm ma khí!

Trong lòng tám người Tử Dương Kiếm Hoàng đều chấn động.

"Nhập ma!"

"Nguyên lai tâm chí ngươi bạc nhược như vậy!" Đến lúc này, ánh mắt Lục Thanh ngược lại trở lên bình tĩnh.

"Ngươi nói bậy, ta là khôi thủ một thế hệ của Lăng Tiêu Tông, khôi thủ, ai cũng không thể cướp đi vị trí của ta!" Lăng Ý điên cuồng nói. Lại một lần nữa đối mặt với Lục Thanh, hắn đúng là bị mấy câu nói đả kích đến nổi lên tâm ma.

"Lục Thanh, tiếp ta Thiên Long Phệ Hồn!"

Ngang --

Tâm ma khí ở bên trong hư không ngưng hiện ra, dung nhập vào bên trong cơ thể Kiếm Cương chân long.

Tiếng long ngâm kinh thiên vang lên, nháy mắt, trên người Kiếm Cương chân long tràn ngập huyết sắc, long trảo nguyên bản chỉ có sáu ngón lại biến hóa, ngón thứ bảy phá thịt mọc ra, một cổ chân long ma khí kinh người bốc lên, hướng tới Lục Thanh trấn áp.

Ma Long!

Bên trong vô tận tủy hải, cơ hồ là nháy mắt, Long Vương huyết mạch dài ba ngàn trượng liền ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào rung trời.

Bên trong hư không, theo kiếm thức của Lăng Ý biến hóa, Phong Lôi pháp tắc lây dính tâm ma khí đúng là uy năng đại thịnh, lần nữa đem chín người Lục Thanh giam cầm trong hư không.

Đồng dạng là một thức Thiên Long Phệ Hồn, so sánh với trước đó, uy thế đúng là tăng vọt mấy lần.

Uy thế kinh người cơ hồ siêu việt cực hạn của tam kiếp Kiếm Hoàng, Tử Dương Kiếm Hoàng cùng Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau, từ trong mắt hai người cũng không có bất kì lo lắng gì. Bởi vì trước mặt bọn họ, biểu tình Lục Thanh vô cùng thản nhiên nhìn Kiếm Cương Ma Long lao tới, Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo trấn áp ở trên người cũng không thể lay động một góc áo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong mắt lộ ra ma khí thao thiên, nhìn Lục Thanh lăng không bất động, trong mắt Lăng Ý rốt cuộc lộ ra thần sắc hưng phấn: "Ta xem ngươi như thế nào thoát được một kiếm này!"

Phong Lôi pháp tắc mãnh liệt trấn áp, gắt gao đem Lục Thanh giam cầm tại bên trong hư không.

Ánh mắt Lục Thanh quét nhìn, thấy thân ảnh màu xích hồng quen thuộc dưới chân.

"Kim Dương!" Thì thào một câu, trên người Lục Thanh nổi lên một tầng bạch sắc phong mang khí tinh khiết.

Ngâm --

Giống như một thanh kinh thiên cự kiếm đứng thẳng ở nơi này, Lăng Ý bỗng nhiên sinh ra ảo giác, ở trước mặt hắn dĩ nhiên biến hóa thành một thanh đại kiếm nguy nga thông thiên triệt địa. Vô tận phong mang khí xé rách hết thảy, trong nháy mắt, nguyên bản Phong Lôi pháp tắc giam cầm liền giống như tuyết đọng tan rã ra.

Như thế nào có khả năng?

Ô --

Kiếm chỉ hướng phía trước điểm ra, không có chút nào hoa lệ, nhưng mà ở trong mắt đám người Tử Dương Kiếm Hoàng, một chỉ này lại giống như vô cùng biến hóa. Vô tận trọng lực trấn áp hư không, theo một chỉ này điểm ra, bên trong hư không tức khắc vang lên tiếng rít chói tai, không gian kít két rung động, lại bị trọng áp ở kiếm chỉ trấn trụ, không thể thoát phá.

Đinh --

Giống như ngọc châu va chạm, Kiếm Cương Ma Long đúng là đột ngột đình trệ tại bên trong hư không, phía trước cái đầu to lớn là một đại kiếm chỉ thuần bạch sắc phong mang.

Thình thịch --

Tức khắc, kiếm thức cường đại ở trong lòng Lăng Ý đủ để tru sát bất kì tam kiếp Kiếm Hoàng gì liền dễ dàng yên diệt ở trước kiếm chỉ của Lục Thanh.

Quả nhiên!

Tuy rằng tâm ma nảy sinh, nhưng mà bằng vào tu vi cường đại, Lăng Ý như trước bảo tồn một tia linh trí, nghĩ đến lúc trước Bố Nhan Cơ miêu tả, cự lực hãi nhân, Lục Thanh quả nhiên có được khí lực hãi nhiên khó thể địch nổi.

Tâm niệm dẫn động.

Rống --

Tức khắc, Ngân Giáp Địa Long cách đó không xa rống lên, trong mắt đồng dạng xuất hiện tâm ma khí màu xích hồng.

Long vĩ dài đến trăm trượng quất qua, trên từng mảnh lân giáp màu bạc nổi lên một tầng Thổ linh khí hùng hậu. Trọng lực nguy nga trấn áp, theo cự vĩ quất đến, một đạo Động Hư Không Gian tối đen dọc theo kia long vĩ kéo dài ra.

"Cẩn thận!" Tử Dương Kiếm Hoàng kêu lên một tiếng.

Đồng thời, thân hình Lăng Ý nhoáng lên, hóa thành kiếm quang hướng tới Linh Thú sơn mạch bắn nhanh đi.

"Đi được sao?" Ánh mắt Lục Thanh không chuyển, tay trái nhẹ nhàng vươn ra phía sau trực tiếp bắt được long vĩ của Ngân Giáp Địa Long.

Trong phút chốc, Động Hư Không Gian trên long vĩ liền bị trấn áp.

Rống --

Chân sau Ngân Giáp Địa Long liên tục đạp vào hư không, nhưng căn bản không thể nhúc nhích một chút.

Có chút kinh hãi nhìn Lục Thanh, đến giờ phút này, tám người Dương Kiếm Hoàng mới chính thức kiến thức đến thực lực hiện giờ của Lục Thanh. Cho dù là Lăng Ý kia có nhập ma cũng không thể khiến Lục Thanh xuất kiếm, thậm chí lúc này còn trực tiếp rút lui.

Hơn nữa, đó còn là khí lực của con người sao?

Lúc trước, ở nơi đó, hắn đến tột cùng chiếm được cái gì, đồ vật kia thật có được thần hiệu như vậy sao?

Mấy người Lạc Tâm Vũ nhìn nhau, bọn họ là tự thân chứng kiến khí lực của Lục Thanh tăng trưởng, cho tới bây giờ, nhìn trên thân thể Lục Thanh hiện lên bạch sắc phong mang, kia sợ là chỉ có Thần Kiếm cấp Bạch Linh mới có thể có được.

Tay không tiếp được lục giai Linh Thú, còn là Ngân Giáp Địa Long có lực lượng thân thể mạnh mẽ, vĩ lực kia sợ là chừng năm mươi vạn cân.

Hưu --

Tay trái Lục Thanh vừa thu lại, kiếm chỉ lập tức điểm ra, một đạo pháp tắc Kiếm Cương màu tím bạc tức khắc lóe lên rồi biến mất.

Nhìn không đến!

Tử Dương Kiếm Hoàng cùng Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau, đây còn là Phong Lôi Kiếm Cương sao? Kiếm Cương vừa xuất ra, trong khoảnh khác liền biến mất bên trong hư không.

Rống --

Một tiếng hống thê lương vang lên, tức khắc, ở dưới ánh mắt mọi người, toàn bộ đầu của Ngân Giáp Địa Long bạo liệt mở ra, kể cả Thú Đan cũng tiêu tán vào trong hư không.

Cước bộ lăng không bước ra, thân hình Lục Thanh lập tức tiêu thất tại chỗ.

"Sư thúc -- " Tầm Thiên Kính trầm giọng nói.

"Trốn không thoát!" Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói.

Trong ngực ôm Lạc Thiên Phong, Lạc Tâm Vũ yên lặng nhìn địa phương Lục Thanh tiêu thất.

"Tâm Vũ!"

"Ta phải đợi Lục huynh trở về!"

Bên cạnh, Niếp Thanh Thiên cùng Triệu Thiên Diệp nhìn nhau, đứng ở bên cạnh Lạc Tâm Vũ.

"Sư thúc!"

"Chúng ta chờ đi. "

Linh Thú sơn mạch.

Lăng Ý thân hóa thành kiếm quang, hơn mười khắc liền bượt qua mấy trăm dặm, đi tới đỉnh tuyết phong đỉnh.

"Lục Thanh, ngươi chờ xem, Lăng Tiêu Tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trong mắt lộ ra vô tận âm lãnh, Lăng Ý lẩm bẩm: "Bất quá ta mang một thân tâm ma khí này, cũng có chút khó giải quyết. "

"Không khó giải quyết, nhập luân hồi liền được!" Đột ngột một thanh âm lạnh nhạt ở bên tai vang lên.

Cái gì!

Tâm thần chấn động, Lăng Ý quay đầu lại, bên trong màn tuyết, thân hình Lục Thanh lẳng lặng phiêu phù.

Giờ phút này, Lục Thanh một thân thanh sam, bông tuyết rải rác đến quanh thân liền giống như gặp được một tầng bình chướng vô hình, hướng tới hai bên chảy xuống.

"Giam cầm!" Vô tận pháp tắc trấn áp, trong phút chốc, Lăng Ý liền cảm thấy không gian chung quanh lấy khí thế kinh người trấn áp lại.

Cùng không gian giam cầm của tam kiếp Kiếm Hoàng bất đồng. Không gian giam cầm của tam kiếp Kiếm Hoàng chính là lợi dụng pháp tắc viên mãn trục xuất chư thiên pháp tắc trong hư không, do đó đè ép không gian, hình thành giam cầm.

Mà Lăng Ý giờ phút này cảm thấy không gian giam cầm này bất đồng, không gian chung quanh giống như bị điều động, chủ động hướng tới hắn trấn áp, cảm giác như vậy, ở trong trí nhớ của hắn chỉ có một số ít ỏi có được.

Động Hư Kiếm Khí! Động Hư pháp tắc!

Trong lòng Lăng Ý thầm kinh ngạc, Lục Thanh này có được đến tột cùng là tu luyện loại Kiếm Khí nào, vì sao pháp tắc có được uy năng như vậy, chẳng những có thể dẫn động sinh tử luân hồi, thậm chí còn có thể điều động Động Hư Khí.

Nếu là sinh tử luân hồi còn hoàn hảo, dù sao cũng là lệ thuộc Thiên Đạo, nhưng mà Động Hư Khí, chính là tồn tại nằm ngoài Thiên Đạo. Không phải là nói Kiếm Khí của Lục Thanh bao quát cả Thiên Đạo cùng ở ngoài Thiên Đạo, trong đó đến tột cùng là như thế nào tồn tại? Trên đời này lại có loại thuộc tính như vậy sao?

"Kiếm Khí của ngươi rốt cuộc là cái gì?" Thanh âm Lăng Ý có chút khàn khàn, giờ khắc này, hắn hoàn toàn mất đi cảm ứng đối với Phong Lôi pháp tắc. Đồng dạng là tam kiếp Kiếm Hoàng, đối với không gian giam cầm của Lục Thanh, hắn thế nhưng không có bất kì biện pháp gì.

Không nói gì, Lục Thanh lẳng lặng đi đến trước mặt Lăng Ý.

"Ở trong lòng ngươi, kiếm giả Thanh Phàm giới chúng ta liền là thiên sinh không bằng Tử Hoàng giới các ngươi sao?" Nhìn Lăng Ý trước mặt, Lục Thanh vươn tay ra bắt được tay phải của hắn, phát ra khí lực.

"A. .. !" Kêu thảm một tiếng, chỉ thấy toàn bộ cánh tay phải của Lăng Ý nháy mắt hóa thành bột mịn.

|Ở trong lòng ngươi, kiếm giả Thanh Phàm giới chúng ta đều là con kiến các ngươi có thể nhào nặn sao?" Lại bắt lấy cánh tay trái của Lăng Ý.

"A. .. !"

Trong khoảnh khắc, tay trái của Lăng Ý lại hóa thành bột mịn.

"Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, Lăng Tiêu Tông sẽ không bỏ qua các ngươi!" Lăng Ý cắn chặt hàm răng, ánh mắt gắt gao nhìn Lục Thanh trước mặt, hai mắt đỏ ửng.

"Lăng Tiêu Tông sẽ không bỏ qua chúng ta. " Thanh âm Lục Thanh có chút băng lãnh, tay phải vung lên, chân phải của Lăng Ý lại rơi vào trong tay, thúc dục khí lực. "

"A. .. !"

Bình Luận (0)
Comment