Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 804

Đó là bốn con Long Bằng Điều nhỏ màu vàng, con lớn nhất chỉ đạt tới nhị giai, hai cánh giang ra rộng chừng mười trượng. Nhưng ba con còn lại nhỏ hơn nhiều, tuy trong ba đôi mắt màu vàng nhạt của chúng cũng toát ra khí tức hung ác lạnh thấu xương, nhưng vẫn còn hết sức non nớt.

Giờ phút này trước mặt chúng là một con Hỏa Liệt Điểu tứ giai, thân cao chừng năm mươi trượng bốc lên liệt hỏa bừng bừng. Liệt hỏa khiến cho không gian xung quanh phá nát từng mảng lớn, uy thế nóng bỏng trấn áp trên người bốn con Long Bằng Điểu nhỏ.

Đối với Hỏa Liệt Điểu mà nói huyết mạch Long Bằng Điểu có sức hấp dẫn khó có thể tưởng tượng với nó. Nó có thế phán đoán rõ ràng, nếu mình nuốt bốn con Long Bằng Điểu trước mặt, rốt cục sẽ đạt tới cấp bậc nào. Lục giai thì không dám nói, nhưng thoải mái vượt qua lôi kiếp đạt ngũ giai là không thành vấn đề. Nếu như may mắn kế thừa huyết mạch Long Bằng Điểu, như vậy thực lực nó sẽ nâng cao tới mức đủ sức đề liều mạng với hung thú thất giai.

Con Long Bằng Điểu nhỏ duy nhất đạt tới nhị giai trợn mắt nhìn, vì lúc này phải châm lo cho đệ đệ muội muội phía sau, nó không thế không đối mặt với Hỏa Liệt Điểu tứ giai này.

Tử khi lên đường tìm tới núi Chân Viêm, dọc trên đường đi, chúng đã cẩn thận kềm chế khí tức. Nhưng ngựa còn có lúc phải rơi móng, huống chi chúng nó chỉ là nhưng Long Bằng Điểu mới ra đời chưa được hai năm, dù cho thiên phú hùng mạnh tới đầu, cũng thiếu thốn rất nhiều phần lịch lãm.

Sau khi chạy tới cánh rừng Hỏa Vũ này, bị hỏa khí nóng bỏng nơi đây đè ép, rốt cục làm bại lộ hành tung. Lần nảy chủ nhân của cảnh rừng Hỏa Vũ là Hỏa Liệt Điểu tứ giai này đã phát hiện ra chúng.

Đây lại còn là một hung điêu tứ giai trời sinh sở trường bay trên không. Thân là lão Đại trong bốn con chim non. Long Bằng Điều nhỏ cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Bình thường, nó chỉ từng chém giết qua cùng hung Thú nhị giai, chưa từng động thú với hung thú tứ giai, đó là hung thú cùng giai với mẹ chúng.

Rống lên một tiếng giận dữ, ngay tức khắc, chiếc sừng màu trắng dài ba thước trên đầu Long Bằng Điểu phóng xuất ra ánh sáng trắng chói mắt, linh khí Cương Phong hội tụ, nhanh chóng hình thành một linh cầu màu trắng to vài thước.

Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, gần như phá nát, thậm chí xuất hiện vài đạo khe nứt không gian hẹp dài.

Đồng thời, một Long Bằng Điểu nhỏ phía sau cũng cất lên tiếng hót non nớt. Ngay tức khắc, linh khí Cương Phong trong không trung lại bị điều động, rót vào chiếc sừng của lão Đại nó.

Rốt cục, chiếc sừng của lão Đại lại bành trướng lên thêm vài phân nữa, không khí bị xé mở ra vài chỗ lỗ hổng, lộ ra chân không không có chút không khí.

Cách đó không xa, đôi mắt màu đỏ sẫm của Hỏa Liệt Điểu tỏ ra ngưng trọng. Chỉ là một con Long Bằng Điểu nhỏ mới nhị giai, thêm vào ba con Long Bằng Điểu nhỏ hơn nữa, không ngờ có thể phóng xuất ra uy năng tam giai. Rốt cục là nhờ vào huyết mạch thượng cổ quy hiếm, chính là huyết mạch Chân Long và Kim Sí Đại Bằng. Lập tức ánh mắt của Hỏa Liệt Điểu lộ ra vẻ tham lam khôn tả. Hung thú cả đời lấy mạnh hiếp yếu, cơ hội tốt như vậy, dù cho trước mặt Hỏa Liệt Điểu là hung thú ngũ giai, nó nhất định cũng phải liều mạng một trận.

Cái mỏ màu đỏ sẫm dài hai thước há to, một tiếng kêu thê lương như tiếng quạ đen từ mỏ Hỏa Liệt Điểu vang lên. Điểu trảo to chừng mấy trượng giơ lên, trên đó có bốn ngón chân màu đỏ sẫm. Giờ phút này, một tầng linh lực hệ Hỏa bá đạo toát ra, không chút do dự lăng không đánh úp về phía linh cầu Cương Phong màu trắng của Long Bằng Điểu.

Một tiếng rít gió mạnh mẽ vang lên, phía trước điểu trảo màu đỏ sẫm kia, không gian phá nát, lập tức bao phủ lấy linh cầu Cương Phong.

-Phù. ..

Một luồng lửa đỏ nóng bỏng bùng lên, linh cầu Cương Phong lập tức tan biên dưới điểu trảo.

- Vù. ..

Một luồng ánh sáng vàng hiện ra, trong khoảnh khắc Hỏa Liệt Điểu phá tan linh cầu Cương Phong, một cảm giác nguy hiểm dâng lên mạnh mê bên trong tổ khiếu thần hải của Hỏa Liệt Điểu. Không dám chậm trễ, linh lực hệ Hỏa vô biên lấy Hỏa Liệt Điểu làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Một tiếng hót thế lương vang lên, ánh sáng vàng bắn ra tung tóe. Long Bằng Điểu lão Đại lập tức như bị sét đánh vào người, lớp lông vũ màu vàng nhạt của nó bốc lên một trận khói đen nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị cháy xém.

Linh lực hệ Hỏa vẫn chưa tan hết, tiếp tục bay tới chạm vào ba con Long Bằng Điểu nhỏ còn lại. Ngay tức khắc, ba tiếng hót non nớt thảm thiết vang lên, cả ba con Long Bằng Điểu bay ngược vào trong cảnh rừng Hỏa Vũ.

Bảy, tám gốc cổ mộc cao vài trượng bị va vỡ tan thành gỗ vụn. Đồng thời, bốn con Long Bằng Điều nhỏ không còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũn ngà xuống giữa một đống gỗ vụn. Hai cánh lão Đại vặn vẹo quặt về phía sau, rõ ràng đã gãy, mà ba con còn lại cũng toàn thân đầy hỏa khí, đầu váng mắt hoa.

Tiếng kêu của Hỏa Liệt Điểu như Tử thần giáng lâm, linh uy hùng mạnh của hung thú tứ giai trấn áp chặt chẽ trên người bốn con chim nhỏ.

- Mẹ, ca ca. ..

Bốn con chim nhỏ đồng thời cất tiếng kêu thê thảm.

Nhìn Hỏa Liệt Điểu đang từ trên không đánh xuống, lúc này chúng đã hiểu rõ Hỏa Điểu kia muốn gì. Chính là muốn tinh huyết của chúng!

Nước dãi màu vàng nhạt chảy ròng ròng hai bên mỏ. Hỏa Liệt Điểu cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn chưa từng có của mình. Vừa nghĩ tới thành tựu của mình sau khi nuốt bốn con chim non này. Hỏa Liệt Điểu đã cảm thấy tổ khiếu thần hải của mình rung động. Đến lúc đó, lãnh địa của nó không chỉ là cánh rừng Hỏa Vũ nho nhỏ này. ..

Mỏ chim màu đỏ sẫm hạ xuống, lướt ngang qua bộ ngực màu vàng nhạt của lão Đại Long Bằng Điểu.

Một tiếng chim kêu thê lương vang lên, một dòng linh huyết màu vàng nhạt rải khắp không gian.

ở ngoài không gian vô tận, hai mắt Lục Thanh chỉ trong thoáng chốc tràn đầy sát ý. Trong khoảnh khắc này, toàn bộ núi Chân Viêm nháy mắt dâng lên khói trắng, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương dàng lên trong lòng Bạo Viêm Độc Giác Thú. Không biết đã bao năm, nó chưa từng cảm nhận qua hàn ý như vậy, thậm chí từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng thấy. Giờ phút này, dưới ánh mắt kinh sợ của Bạo Viêm Độc Giác Thú, miệng núi lửa phía dưới nó nháy mắt ngưng kết một tầng hàn Băng thật dày, dung nham Địa Hỏa nóng chảy bị trấn áp không chút lưu tình, ánh sáng trở nên ảm đạm.

- Ngươi dám. ..

Tiếng long ngâm dường như từ ngàn xưa vọng về bỗng chốc nổ vang toàn bộ tầng một kiếm mộ. Tiếng long ngâm kinh khủng chấn động chín tầng mây, mang theo cơn giận dữ tận trời tiến thẳng vào lòng mỗi sinh linh.

Trong khoảnh khắc này, rất nhiều Kiếm Giả ở tầng một đều ngồi xếp bằng xuống đất. Tiếng long ngâm kinh khủng kia nhiếp hồn đoạt phách, khiến cho chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm hàng ngàn Kiếm Giả từ trên không phải hạ xuống, tâm thần bị đoạt, không thể tự chủ.

Trong nháy mắt, trong tổ khiếu thần hải của Hỏa Liệt Điểu xuất hiện ra một bóng rồng thật lớn. Long thân màu vàng tím mang theo tiếng long ngâm kinh khủng nổ vang trên toàn cánh rừng Hỏa Vũ, cây cối tung bay, mặt đất chấn động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Long uy hùng hồn đè ép không gian. uy thế lập tức khiến cho Hỏa Liệt Điểu hộc ra một ngụm linh huyết, vẻ mặt trở nên arm đạm. Mà ngụm linh huyết màu vàng nhạt nó vừa hút được cũng bị ép phun ra ngoài.

Tuy rằng bị long uy kinh khủng chấn nhiếp, nhưng bốn con chim non cũng kích động vô cùng. Bởi vì trong tiếng long ngâm kinh thiên động địa này, chúng cảm ứng được khí tức của ca ca. Mặc dù long uy hùng mạnh nhiếp hồn đoạt phách, nhưng vẫn khiến chúng cảm thấy thân thiết vô cùng. Huống chi bản thân long uy cố ý tranh né bốn chúng nó.

Hỏa Liệt Điểu kinh sợ nhìn quanh bốn phía. Chỉ trong thoáng chốc. Hỏa Liệt Điểu dường như tan gan vỡ mật, bên trong tổ khiếu thần hải của nó, linh hải gần như đã bị tiếng long ngâm đánh cho tan nát. uy áp kinh khủng khống chế nó. Giờ phút này, nó đã rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Lục Thanh. Dù cách xa nhau hơn hai vạn dặm, nhưng chỉ bằng vào uy áp. Lục Thanh đã trấn áp nó chặt chẽ ngay tại chỗ, không thể động đậy.

- Ngươi muốn ăn thịt chúng sao?

Sau vài làn hô hấp, một giọng nói hết sức lạnh lùng vang lên, bất chợt một bóng người màu xanh hiên ra trên bầu trời cánh rừng Hỏa Vũ.

Ba con chim nhỏ cô gắng vô cánh bay lên, sà vào lòng Lục Thanh, đôi mắt chúng lộ rõ vẻ oan ức đau buồn, sau đó đồng thời nhìn về phía lão Đại của mình. Lúc này ở ngực lão Đại của chúng có một lỗ hổng rộng chừng một thước đang chảy ra linh huyết màu vàng nhạt, có thể thấy được nội tạng bên trong.

Một tiếng hót yếu ót vang lên, lão Đại cố gắng há mồm ra, nhưng một thân linh huyết của nó mười phần đã mất đi bảy, tám, không còn sống được bao lâu nữa.

Trong lòng Lục Thanh như tê dại cảm giác đau đớn đã từ rất lâu hắn chưa cảm nhận. Không biết đã trải qua bao lâu. Lục Thanh gần như đã quên mất cảm giác này.

Trong mắt Lục Thanh hiện tại không lộ ra chút cảm xúc nào, lạnh lùng như Băng đóng vạn năm, thản nhiên liếc nhìn Hỏa Liệt Điểu:

- Ngươi không thể chết dễ dàng như vậy được!

Sau đó. Lục Thanh đưa mắt nhìn sang lão Đại lúc này hơi thở đã yếu ớt, đồng thời âu yếm giơ tay vuốt ve ba con chim nhỏ bên cạnh, cất giọng dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, có ca ca ở đây, lão Đại các ngươi muốn chết cũng không được.

- Bùng. ..

Ngay sau đó, trên đầu ngón tay Lục Thanh bất chợt bừng lên một cỗ thần quang nồng đậm màu tím trắng, lực Lĩnh Vực vô biên xuất hết ra ngoài bao trùm toàn thân lão Đại, kể cả vùng linh huyết mà Hỏa Liệt Điểu vừa phun ra khi nãy.

Bất chợt một cỗ dao động huyền ảo từ trên người lão Đại tràn ra, được lực Lĩnh Vực màu tím trắng bao trùm, bằng mắt thường có thể thấy được miệng vết thương đang khôi phục lại với tốc độ nhanh chóng vô cùng. Đầu tiên là vũng linh huyết dưới đất chảy ngược trở về, da thịt nát bấy cũng bay trở về lấp đầy miệng vết thương. Sau đó miệng vết thương dần dần khép lại, kể cả hai cánh gãy vặn vẹo cũng đã khôi phục lại như thường.

Kế đó, kiếm chỉ tay trái Lục Thanh điểm ra, bao vậy cả ba con chim còn lại vào trong. Lực Lĩnh Vực Nhiếp Thanh Thiên rốt vào, hỏa khí bám toàn thân chúng lập tức biến mất, ngay cả linh lực và sức sống vốn đã tiêu hao của chúng cũng nhanh chóng khôi phục lại tới đỉnh phong.

Bình Luận (0)
Comment