Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 819

Trên đỉnh Chính Khí Phong, trước cửa động đóng đầy băng tuyết, một bóng người màu xanh đang đứng giữa gió núi lồng lộng.

Nhìn sơn thủy nối nhau uốn khúc liên miên, kình phong gió núi quất vào mặt, lực đạo của nó chân thật vô cùng, giờ phút này, tâm thần Lục Thanh cực kỳ bình lặng.

Một năm đã trôi qua, trong thời gian một năm này, hắn không nghỉ ngơi chút nào. Bên trong Lĩnh Vực, hơn hai trăm hung thú ngũ giai đều vượt qua tứ trùng lôi kiếp thành công. Gần như cứ hai ngày. Lục Thanh lại phải giúp cho ít nhắt một con hung thú ngũ giai độ kiếp. Cho nên trong một năm qua. Thiên Lôi nổ vang trên chín tầng mây, có được năng lực tẩy thân hùng mạnh.

Đó là Thiên Lôi của lôi kiếp, nếu so với Thiên Lôi thông thường, tuy rằng không tăng cường thêm bao nhiêu uy lực, nhưng có ẩn chứa pháp tắc hệ Chư Thiên trong đó. Trong lôi âm ngầm mang uy năng của pháp tắc hệ Chư Thiên, lấy đó tầy rửa thân thể, tự nhiên khiến cho đệ tử Hạo Nhiên tông hưởng lợi không ít.

Đương nhiên Lục Thanh cũng có thu hoạch không nhỏ. Trong quá trinh tương trợ hơn hai trăm hung thú ngũ giai độ kiếp, gần như mỗi ngày đều có ý chí thiên địa giáng lảm, cảm ứng ý chí thiên địa đã khiến cho Lục Thanh củng cố tu vi của mình nhanh hơn. Chỉ một tháng đầu tiến, hắn đã hoàn toàn củng cổ tu vi Kiếm Tôn tiểu thiên vị. Ngoài ra mười một tháng sau, mỗi ngày Lục Thanh đều lấy tâm thần điều khiến Lĩnh Vực Phong Lôi che mắt lôi kiếp, dung nhập thế thiên địa vào trong đó. Lãnh ngộ của hắn với thế thiên địa tiến triển cực nhanh, ngay cả tu luyện Kiếm Hồn Kinh cũng nhờ vậy đột nhiên tăng mạnh.

Một năm qua đi. Lục Thanh đã có thể thoải mái dẫn động được hai phần thế thiên địa, vả lại củng cố ổn thỏa. Với tốc độ như vậy. Lục Thanh tin rằng chỉ cần có thời gian, có đủ lôi kiếp, thêm hai năm nữa hắn sẽ thuận lợi đột phá tới Kiếm Tôn trung thiên vị. Tám năm, sẽ đạt tới Kiếm Tôn đỉnh Phong.

Bởi vì một năm qua. Lục Thanh phát hiện ra uy thế của lôi kiếp càng mạnh, che mắt nó cần tiêu hao lực Lĩnh Vực nhiều hơn. Mà ý chí Thiên địa càng mạnh, lại càng có ích cho cảm ngộ về cảnh giới.

Mà uy thế của lôi kiếp còn quyết định căn cứ theo huyết mạch của hung thú. Huyết mạch càng hùng mạnh, càng có tiềm năng, uy thế lôi kiếp cũng mạnh hơn. Đây gọi là Thiên Đạo vô tình, công chính nghiêm minh, tự nhiên phải nắm chắc đạo căn bằng.

Trong một năm qua, trong số hơn hai trăm hung thú ngũ giai, số có huyết mạch hùng mạnh cũng không nhiều lắm. Tuy rằng hiểu biết của Lục Thanh về Linh Đạo không nhiều. Nhưng hắn cũng mơ hồ biết được, che mắt lôi kiếp lục giai đã là cực hạn của hắn hiện tại.

Đối với gần hai trăm hung thú lục giai, cùng một trăm ba mươi hung thú thất giai ban đầu. Lục Thanh phỏng đoán theo sự hùng mạnh của lôi kiếp, cần phải có thời gian nhiều hơn, e rằng cần năm năm nữa. Hơn nữa còn có ba mươi bốn hung thú bát giai bọn Kim Linh. Lục Thanh vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc. Dù sao lôi kiếp đột phá từ bát giai lên cửu giai quá sức hùng mạnh, cho nên cần để sau cùng.

Cứ tuần tự tiến hành như vậy, khoảng năm năm sau, có lẽ hắn sẽ đạt tới Kiếm Tôn Đại thiên vị. Đến lúc đó Lĩnh Vực được mở rộng theo thần niệm hùng mạnh, lực Lĩnh Vực cũng mênh mông hơn, đối mặt với bát trùng lôi kiếp sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Những vẫn đề này trải qua thời gian một năm, rất nhiều hung thú cũng đã hiểu rõ hơn, đặc biệt là ba mươi bốn hung thú bọn Kim Linh đã hóa thành người lại dốc hết toàn lực ủng hộ. Dù sao một năm qua, chứng kiến hơn hai trăm hung thú ngũ giai tiến hóa lên lục giai, không con nào chết, đã đủ để nói rõ hết thảy.

Có thế nói ràng thời gian ở Hạo Nhiên tông một năm qua. Lục Thanh cảm thấy thu hoạch không kém chút nào so với thời gian ở Man Hoang Kiếm Mộ.

Sau khi được năm người bọn Lôi Thiên truyền thụ. Lục Thanh không còn mơ mơ hồ hô về vấn đề tu luyện cảnh giới Kiếm Phách nữa, đã hiểu được rõ ràng. Kiếm Tôn đặc biệt lãnh ngộ thế thiên địa rất gian nan, muốn cảm ứng Thiên địa, thể ngộ được đại thế của thiên địa, đó là chuyện hết sức khô khan chán nản, dù là hạng người ngộ tính tuyệt đỉnh ở giới Tử Hoàng rộng lớn, muốn đột phá được một thiên vị cũng cần phải khổ tu lãnh ngộ hàng chục năm mới được. Nhân vật giống như Lục Thanh hắn, dám dự tính rằng tám năm sau, tức là tổng cộng không tới mười năm sẽ đạt tới Kiểm Tôn đỉnh Phong, e rằng có một không hai.

Pháp tắc Phong Lôi của hắn cũng được ích lợi trong chuyện này, có lẽ phải nói là pháp tắc Thời Không pha tạp không tinh thuần mới đúng. Hiện tại nghĩ lại. Lục Thanh cũng cảm thấy không thể tin nổi, vô số tao ngộ, tất cả ngẫu nhiên khiến cho hắn ngộ ra Phong Long Chân Lôi thức, nuôi dưỡng ra hình thức ban đầu của lực Thời Không, sau đó mới chậm rãi biến hóa thành pháp tắc Phong Lôi hiện tại, pha lẫn pháp tắc Thời Không.

Hét thảy nhưng chuyện này chỉ cần thiếu đi một chút, vậy đã không có thành tựu của hắn hôm nay, đừng nói là phương pháp tiến cảnh gần như nghịch thiên hiện tại

Tát cả nhưng chuyện này chẳng lẽ đều do Thiên Đạo cho pháp, trong chốn vô minh có định số rồi sao?

Ngửa mặt nhìn trời lúc này dường như Lục Thanh đã nhận ra một bóng người, tuy nhiên dường như bóng người này cũng không muốn cho hắn thấy rõ, chỉ chợt lóe lên rồi biên mất.

- Là vậy ư?

Lục Thanh khẽ kêu lên, lập tức mặt lộ vẻ thoải mái vô cùng. Bát kể thế nào. Thiên Đạo hay Ma Đạo đều không phải là đạo của hắn, giữa Thiên và Ma mới là đạo của hắn, chỉ có điều đạo này cũng không phải dễ tìm cầu.

Tử trước tới nay. ai ai cũng phải lựa chọn một trong hai đạo Thiên Ma, chọn Thiên thì phải chống Ma, chọn Ma thì phải chống Thiên, mà đạo của hắn phải chống lại cả Thiên lẫn Ma, áp lực nặng nề có thể tưởng tượng được.

Nhìn biển mây phía trước bị Thiên Phong thổi tan, trong mắt Lục Thanh lộ ra một chút kiên định. Đường, là do người đi mà thành!

Ngay sau đó, cũng không thấy Lục Thanh có động tác gi, chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước, không gian dưới chân hắn nháy mắt trở nên vặn vẹo. Ngay tức khắc, trong âm thầm lặng lẽ, đỉnh Chính Khí Phong giờ đây không còn một tia sinh khí nào.

Ở biên giới Tử Hà sơn mạch, khe Kiếm Thanh.

Mười một người Lạc Tâm Vũ lăng không mà đứng, phía dưới, năm mươi tên Kiếm Chủ đứng yên trên đỉnh khe. Trong khe Kiếm Thanh không có một gốc cây ngọn cỏ, chỉ có rất nhiều đá Cổ Kim, trên đó khí hệ Kim tràn đầy. Cả khe Kiếm Thanh vô cùng chắc chắn, kiếm nhị, tam phẩm thông thường không thế nào cắt ra được một viên đá trên đó.

Ánh mắt Lạc Tâm Vũ nhìn thoáng qua hai người Đoạn Thanh Vân ở cuối cùng. Lúc này Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa đều khoác bào tím, kiếm sau lưng vẫn là cửu phẩm như trước. Nhìn thấy hai thanh kiếm cửu phẩm. Lạc Tâm Vũ khẽ mĩm cười, tự nhiên y biết dụng tâm của hai người Đoạn Thanh Vãn.

Tử Dương Kiếm Hoàng đứng cạnh Lạc Tâm Vũ, mặt lộ vẻ cảm khái:

- Tử Hà tông ta lập tông đã hơn một ngàn sáu trăm năm qua, một đời này đạt tới độ cao như vậy, nếu tổ sư Tử Hà trên trời có linh thiêng nhất định cũng sẽ nhìn thấy, đám hậu bối đệ tử chúng ta đã không làm mất mặt lão nhân gia ngài.

Thêm vào ba người bọn Đoạn Thanh Vân vừa mới tiến giai, hiện tại Tử Hà tông đã có mười một Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Bởi vì có Diên Thọ Đan, có thể nói hiện tại chủ lực của Tử Hà tông đã lên tới đỉnh Phong.

Trên chín tầng mây, thế Bạch Linh đã chiếm năm thành, trên bầu trời Tử Hà sơn mạch, thế Kim Thiên bao phủ thế Bạch Linh, bao phủ cả phạm vi ngàn dặm sơn mạch. Nguyên khí thiên địa nồng đậm, cho dù chỉ hít vào một cái cũng có thể cảm nhận được kiếm nguyên gia tăng rõ ràng.

Đặc biệt mười một người bọn Lạc Tâm Vũ, thân là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cho nên hiểu rất rõ biến hóa của Tử Hà sơn mạch. Hiện tại Tử Hà sơn mạch, mức độ hùng hậu của nguyên khí thiên địa, linh khí hệ thuộc tính đã trở nên nồng đậm gấp đôi so với lúc mới tới Tử Hà sơn mạch.

Phải biết rằng nếu không vì Tử Hà sơn mạch nằm ở nơi xa XÔI lại thêm không ít Tông môn ở giới Kim Thiên từng chịu qua ân huệ của Lục Thanh ở chiến trường Kiếm Hồn. Tử Hà sơn mạch này tuyệt đổi không có khả nâng cấp cho Tử Hà tông. Tuy rằng giữa các tông môn ở giới Kim Thiên có xác định tông vực, nhưng diện tích giới Kim Thiên vô cùng rộng lớn, không tới một trăm tông môn không thể nào chiếm cứ hết. Đất giới Kim Thiên phi nhiêu, chỉ do các tông ước định với nhau mà trở thành tông vực của từng tông.

Lúc trước Tử Hà tông cũng có phần may mắn. Tử Hà sơn mạch cũng không gần các tông khác, nhưng tông vực cũng không kém hơn các tông khác. Thậm chí nguyên khí thiên địa nồng đậm còn lưu lại khí Man Hoang, có thể sánh bằng năm đại tông môn. Hiện tại lại nồng đậm gấp đôi e rằng ngay cả Tử Lôi tông cũng không theo kịp.

- Tới rồi sao?

Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói.

Lạc Tâm Vũ gật gật đầu.

- Nếu như không chậm trễ, vậy chỉ chừng một, hai ngày nữa mà thôi.

- Nguyên Thiên tông. ..

Trong mắt Mộc Thanh Nguyên lộ ra sát ý lạnh lùng, không có chút nào thương hại.

Lúc trước còn là Điện chủ điện Thanh Phàm. Mộc Thanh Nguyên cũng từng nghe qua chuyện tông môn bị diệt, vả lại không ít. Hiện Tại bọn Lạc Tâm Vũ càng khiến cho tính tình lão trở nên lạnh lùng quyết đoán hơn, không chút khoan dung.

Nửa ngày sau, mặt trời cũng đã lên cao tận chín tầng mây.

- Tới rồi!

Kiếm quang trong mắt Tử Dương Kiếm Hoàng chớp động, chỉ trong thoảng chốc, toàn bộ đại thế trên bầu trời Tử Hà sơn mạch lại biến hóa.

Thế Bạch Linh như nước thủy triều bất chợt dậy lên ngàn cơn sóng dữ, lan tràn ra bốn phương tám hướng cắn nuốt. Chỉ sau vài lần hô hấp, thế Bạch Linh vốn chiếm năm thành đã nuốt trọn toàn bộ thế Kim Thiên. Ánh sáng trắng chói chang nháy* mắt soi sáng toàn bộ Tử Hà sơn mạch, bất kể là đất đai núi non, sông ngòi khe lạch, lúc này chỉ còn lại một màu.

Ánh sáng trắng thu liễm lại, trên chín tầng mày chỉ còn lại một tầng thế Bạch Linh màu trắng nhạt trong suốt, lưu chuyển như nước. Thế Bạch Linh vừa thành hình, nguyên khí thiên địa xung quanh lập tức hội tụ lại với tốc độ vô cùng kinh khủng. Trong phạm vi vạn dặm như có cuồng Phong thổi quét, trong thời gian tàn nửa nén nhang, toàn bộ bầu trời Tử Hà sơn mách trở nên mông lung mờ mít, nguyên khí thiên địa đã nồng đậm gấp đôi.

Bất thình lình, một bóng người màu xanh hiện ra trước mặt mười một người Lạc Tâm Vũ không tiếng động.

Giông như đó là một vùng trời đát riêng biệt, tuy rằng Lục Thanh đứng đó, nhưng mười một người Lạc Tâm Vũ thậm chí không thể chạm tay vào thần kiếm của mình, bởi vì bọn họ không biết vùng trời đất này sẽ đè ép xuống vào lúc nào.

- Trở lại rồi sao?

Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói.

- Đệ đã trở lại.

Lục Thanh gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người cuối cùng, ánh mắt hai người cũng nhìn vào hắn.

Gần như không cần suy nghĩ, Kiếm của hai người Đoạn Thanh Vân ra khỏi vỏ, Kiếm cương phủ quanh thân kiếm linh hoạt sắc bén, bắn nhanh về phía Lục Thanh.

Không có chút động tác, hai thanh kiếm nháy mắt ngưng trệ trước mặt Lục Thanh, hắn ngẩng đầu nhìn hai người.

- Tối thiểu phải là cấp Thanh Phàm thượng phẩm, bằng không, ta không cần!

Đoạn Thanh Vân nhướng mày hừ lạnh.

Bình Luận (0)
Comment