Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 827

Gần Tử Hà phong là Phong Lôi phong và Triều Dương phong.

Phong Lôi phong cao hai ngàn sáu trăm trượng, là ngọn núi cao thứ hai sau Tử Hà phong trong Tử Hà sơn mạch, tuy rằng khí tím thiên địa mỏng, nhưng chỉ ít hơn Tử Hà phong một chút.

Thế núi Phong Lôi phong uốn lượn, đường núi xoay tròn lên cao dần, giống như thân một con rồng quấn quanh, hết tầng này đến tầng khác.

Chân núi có một sơn trang rất lớn, tường bằng đá tím, vách chạm hoa, rộng chừng vài dặm. Cửa trang cao lớn, trên có một tấm bảng bằng tử ngọc chạm rồng, có ba chữ thật to khắc tỉ mỉ trên đó: Lục gia trang.

Hiện giờ Lục gia trang không khác gì trấn Triều Dương khi trước là bao, bên trong tiếng người ồn ào huyên náo. Sau khi hội tụ cùng thành Triều Dương thành hai mạch lớn, hiện giờ tộc nhân họ Lục của Lục gia trang đã đạt hơn trăm người. Gia chủ của hai mạch trước kia, hiện tại trở thành hai Đại trưởng lão trong Lục gia trang.

Hôm nay là ngày Lục gia trang tuyển nhận tôi tớ, toàn bộ thôn trang trải qua bốn năm kiến tạo, đã trở nên vô cùng hoàn bị. Hiện tại mặc dù huyết mạch của Lục gia không hưng thịnh, nhưng cũng khá dồi dào. Hơn nữa hiện tại với thanh danh của Lục gia trang, có không ít gia tộc tới cửa cầu thân, tộc nhân đời sau cũng càng ngày càng nhiều, nhu cầu người hầu cũng tự nhiên nhiều hơn.

- Đừng chen lấn, từng người một tiền tới, vào phòng ghi danh, nhận thẻ bài sau đó sẽ tiến hành tuyển chọn.

Trước cửa Lục gia trang, một tên quản sự trang niên trầm giọng nói.

Sau đó y xoay chuyển ánh mắt, đối giọng lạnh lùng:

- Ngươi, không cần ghi danh. Lục gia trang sẽ không thu nhận ngươi!

Theo ánh mắt của trung niên, ánh mắt của ba hàng người có khoảng hơn ba trăm đều đồ dồn vào hai người. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đó là một thanh niên một thân ảo vải sắc mặt lộ vẻ sợ hãi đang đưa tay đẩy một thiếu nữ bên cạnh ra. Thanh niên rõ ràng có thân thủ cấp Kiếm Nô, chỉ là không có Kiếm Nguyên Công, không thể tu luyện nguyên khí xuất kiếm. Thiếu nữ thì một thân yếu đuối áo vải màu vàng nhạt vá chằng vá chịt, rõ ràng là nữ nhân con nhà nghèo khó.

Chỉ liếc mắt nhìn qua là có thể hiểu được, rõ ràng là thanh niên kia tới sau, thấy thiêu nữ tới trước y một bước cho nên tức tối, ra tay đẩy nàng để giành xếp hàng trước.

- Đại nhân, ta chỉ là. ..

- Không có chỉ là gì cả! Lục gia trang ta cần hòa thuận, không cần tranh giành với nhau!

Ánh mắt quản gia trung niên nghiêm lạnh, hàn quang chớp động quét nhìn một vòng không ai dám nhìn thẳng, rõ ràng là có tu vi không kém. Trung niên ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Sau này, có rất nhiều người trong số các ngươi sẽ ở lại Lục gia trang. Thân là người hầu của Lục gia ta, tuy rằng là người hầu, nhưng cũng phải biết sống với nhau hòa thuận, hết mực trung thành Lục gia trang ta chưa từng có quỵ củ bạc đãi tôi tớ, chỉ cần các ngươi có thể làm được điều trên, tất cả nhưng gì các ngươi không đạt được trước kia. Ở Lục gia trang ta không dám nói sẽ đạt được hết, nhưng tối thiểu cũng được bảy thành.

Người trung niên vừa dứt lời, đám đông lập tức im phăng phắc. Người trung niên nói rất đúng, bọn họ cũng chính vì vậy mới đến Lục gia trang, cũng không vì thanh danh của Lục gia trang, mà vì sự hòa thuận trong Lục gia trang. Cho dù là tôi tớ, sau khi tiến nhập Lục gia trang cũng có thể được truyền tâm pháp Kiếm Nguyên Cõng thông thường, cùng kiếm pháp cơ bản. Tuy rằng cần phải có công lao mới có thể đối được, nhưng như vậy cũng đã hơn các gia tộc và thế lực khác. Thậm chí nếu tu luyện thành công, còn có thể thoát khỏi địa vị người hầu, được ban cho họ Lục, một bước lên trời thoát khỏi số phận nghèo khổ.

Thấy phía dưới không ít người lộ ra vẻ tỉnh ngộ trung niên không khỏi gật gật đầu. Cũng phải nói trước kia, y cũng theo trưởng lão hai mạch tiến vào Lục gia, lúc trước là quản gia nhất mạch, tuy rằng tới đây, bị giáng xuống một bậc, nhưng vẫn cảm kích trong lòng. Bởi vì hiện tại ở Lục gia trang, ỵ mới chính thức biết được ý nghĩa của việc hòa thuận đồng lòng. Điều này lúc trước y ở Lục gia nhất mạch, chưa từng cảm nhận qua.

Hiện tại ba mạch hợp nhất, đệ nhất thế gia rèn kiếm trước kia của Tử Hà tông, hiện giờ thanh danh càng tăng mạnh, đã vượt xa lúc tông môn mới lập, chính là thế lực đệ nhất của Tử Hà tông cả trong tông lẫn ngoài tông.

- Dịch lão, vì sao ông ra đây vậy?

Lúc này người trung niên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng bên quay người nhìn lại, chỉ thấy* một lão nhân tóc trắng chống gậy chậm rãi tiến ra. Lão nhân khoát tay cười ha hả:

- Không sao, một thân gân cốt của ta vẫn còn cứng cáp, dù cho động thủ cùng người khác, bộ xương già của ta cũng có thể chịu được một hai đòn.

Trung niên lắc lắc đầu dở khóc dở cười, bước lên phía trước đỡ lấy lão nhân. Ý cũng hiểu, một mình lão nhân hầu hạ qua ba đời gia chủ Lục gia, có thể nói là công lao cao tột.

Thấy trước mặt đám người không ngừng hưởng ứng lệnh triệu tập, trên mặt lão nhân lộ vẻ cảm khái:

- Tông chủ sắp trở lại, lão đầu nhi ta tự nhiên phải sắp xếp gia trang cho tốt, để gia chủ thấy hiện tại Lục gia trang phồn vinh tới mức nào, bộ xương già này cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi

- Đúng vậy, gia chủ sắp trở lại!

Trên mặt trung niên cũng lộ ra vẻ kính sợ. Một ngày trước, tiếng sấm trên chín tầng mây đã làm khiếp sợ toàn tông. Cự kiếm vạn trượng đột ngột mọc lên từ dưới đất, xua tan kiếp vân, uy thế hùng mạnh như vậy đã lọt vào trong mắt mỗi một tông dân Tử Hà tông. Chỉ trong một ngày, tin tức từ Tử Hà phong đã lan truyền khắp toàn tông.

Hộ tông trương lão, gia chủ Lục gia của y, sau khi thành tựu Tông sư Kiếm Phách. Kiếm Giả cái thế, lại trở về.

Cho dù là lúc trước Lục Thanh thoái vị, nhường chức hộ tông trưởng lão lại cho Mộc Thanh Nguyên, nhưng trong mắt tông dân Tử Hà tông, hộ tông trưởng lão vẫn là gia chủ Lục gia như trước. Truyền kỳ Kiếm Đạo của Lục Thanh, hiện giờ đã lưu truyền khắp tông vực Tử Hà tông, thậm chí ngay cả trẻ nhỏ cũng thuộc làu.

Lão nhân chống gậy đứng yên, nhưng trong lòng kích động, gương mặt đỏ bừng. Bỗng nhiên lão cảm thấy rằng cả đời mình sống như vậy, quả thật vô cùng đáng giá.

Khoảng không gian phía trên Lục gia trang, nơi ánh mắt lão nhân đang lơ đãng nhìn, bỗng dưng không gian trở nên vặn vẹo. Chỉ trong thoáng chốc, một bóng người màu xanh hiện ra.

- Gia chủ!

Gậy trong tay lão nhân run rẩy, nhìn chăm chú vào bóng người kia với vẻ không thể nào tin được. Bên cạnh lão, tên quản sự trung niên cũng lộ vẻ kích động vô cùng. Bóng người từ trên không hạ xuống kia tuy rằng không có chút uy áp thực sự nào, nhưng đám người Lục gia trang vần cảm thấy một cỗ uy áp đè nặng hồn phách. Lập tức, vẻ kính sợ từ tận đáy lòng lộ ra trên mặt mọi người, ai nấy phủ phục xuống. Tuy rằng hiện tại còn chưa bước vào Lục gia trang, nhưng với thân phận về sau của bọn họ vẫn phải làm như vậy.

- Dịch lão, không cần như vậy!

Trong mắt lộ vẻ cảm thán, Lục Thanh tự tay đỡ lấy Dịch lão, quan sát gương mặt già nua của lão, hắn không ngờ trong lúc không hay không biết, đã có hơn mười năm trôi qua. ..

Lục Thanh âm thầm điều động một cỗ pháp tắc Vĩnh Sinh lưu chuyển qua toàn thân Dịch lão một vòng, ngay tức khắc, gương mặt Dịch lão đã trở nên hồng hào hơn trước

- Gia chủ, rốt cục ngài đã trở lại!

Giọng Dịch lão hơi run rẩy:

Ngài mau vào đi. Thái phu nhân chờ ngài đã lâu. ..

- Dịch lão, ăn vào đi.

Trong tay Lục Thanh xuất hiện một viên đan dược, bay tới bên cạnh lão nhân.

- Gia chủ không cần làm như vậy, Dịch Vân không nhận nổi. Bộ xương già của ta, ta hiểu nó rất rõ, chỉ cần phục vụ gia chủ được thêm vài năm, ta đã mãn nguyện rồi

Lão nhân lắc đầu từ chối. Lão nghĩ rằng đây là đan dược nâng cao tu vi, nhưng cho dù nó giúp lão đột phá vào Kiếm Khách; cảnh giới Kiếm Nguyên, cũng không nhận được bao nhiêu nguyên khí thiên địa làm dịu đi thân thể, bất quá chỉ sống được thêm vài năm, chẳng có gì là khác biệt.

Lục Thanh lặng lẽ nhìn lão nhân trước mặt, với tâm cảnh hiện tại của hắn, làm sao không cảm nhận được suy nghĩ của lão, lập tức trầm giọng nói:

- Đừng nói là một viên đan dược này, dù là trăm viên, ngàn viên, Dịch lão cũng hoàn toàn xứng đáng!

- Gia chủ. ..

- Lão nhân khẽ kêu lên, trong mắt rưng rưng lệ. Bất quá lão sống mấy chục năm trên đời, nhân tình thế thái nếm trải đã nhiều, không bao lâu sau đã bình tĩnh lại. Tuy nhiên lão cũng không từ chối nữa, bên há miệng ra, để mặc Lục Thanh cho đan dược vào.

- Bùng. ..

- Ngay sau đó, một luồng linh khí xanh biếc bùng lên trên thân thể lão nhân, đồng thời nguyên khí thiên địa cũng nhanh chóng hội tụ đến. Từ linh khí màu xanh biếc kia, lão nhân rõ ràng cảm nhận được sức sống nồng đậm, dồi dào như vừa mới được sinh ra.

- Theo nguyên khí thiên địa hội tụ, đầu tiên là mái đầu bạc trắng của lão bắt đầu đen trở lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ngay tức khắc, trên gương mặt già nua của lão nhân, những nếp nhăn nháy mắt đã biến mắt không còn. Thân hình lão vốn còm còi cũng đã thẳng lên trở lại, nguyên khí thiên địa rốt vào, ngay sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng rắc giòn tan, dường như trên người lão có thứ gì đó vừa vỡ nát.

- Lục Thanh cau mày, thoáng động thần niệm, nguyên khí thiên địa trong phạm vi vài dặm lập tức hội tụ lại, trở thành một màn sương mù trên đỉnh đầu lão nhân. Ngay sau đó, nguyên khí màu trắng nhạt nhanh chóng bay xuống đầu lão, theo huyệt Bách hội mà vào thân thể.

- Lão nhân đứng yên bất động, tên quản sự trung niên bên cạnh bị sức mạnh từ thân thể Dịch lão toát ra hất văng sang một bên. Giờ phút này, từ trên người lão nhân toát ra khí thế như sóng khí, ai náy nhìn lão bằng ánh mắt vô cùng hàm mộ.

- Bởi vì lúc này lão nhân không còn bộ dạng già nua như trước nữa. Lúc này trước mặt mọi người rõ ràng là một trung niên chỉ hơn ba mươi tuổi gương mặt vuông vức lộ vẻ trầm ồn, nét già nua tang thương đã hoàn toàn biến mất. Viên đan dược kia chỉ nháy mắt đã khiến cho một lão nhân tuổi đã xế chiều cải lão hoàn đồng, thủ đoạn như vậy khiến cho mọi người ở đây nhìn Lục Thanh bằng ánh mắt vô cùng kính sợ.

- Lúc này chỉ thấy trung niên đột ngột mở bừng hai mắt, hai đạo kiếm khí màu đỏ sẫm bắn ra khôi mắt vài tấc, kiếm chỉ vung lên, đâm ra một cái về phía trước.

- Ngay tức khắc, một đạo kiếm khí màu đỏ sẫm dài hai thước xé gió bay ra, xuyên thủng hai gốc đại thụ cỡ ba người ôm trước sân, sau đó mới tiêu tan.

Bình Luận (0)
Comment