Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 917

Mộ Chúng Thánh, điện Thủy Thần.

Điện Thủy Thần màu xanh nước biển toát ra Hạo Nhiên Chính Khí tinh thuần chẳng kém gì Thiên Đạo, nhưng lúc này* chân linh Thiên Đạo đã rời đi, chỉ còn lại ba người đứng trước điện trầm ngâm không nói gì.

- Lúc trước, Thánh Giả chúng ta chọn ra ba con đường.

Diệp Vô Tâm lẩm bẩm:

- Thánh Giả Trấn Thế tự cho là mình có uy trấn thế gian, cố gắng cầu siêu thoát, tự nhiên không phục thiên địa cai quản. Nhưng Thiên Đạo quá mạnh, dù là đạo chân linh ngủ say biết bao lâu kia, cũng có uy năng vô cùng mạnh mẽ. So với Ma Đạo nhị Linh càng cao thâm khôn lường.

- Cho nên chúng Thánh sau khi thiên địa quay ngược lại lần đầu tiên, đưa ra ba lựa chọn. Nói cách khác, trên thế gian này ngoài ba lựa chọn kia, không còn con đường nào khác có thể đi. Thứ nhất là giống như vô số Kiếm Giả bình thường khác, trở thành kẻ hy sinh cho Ma Đạo nhị Linh dùng trấn áp Thiên Đạo, cuối cùng cũng chỉ có đường chết mà thôi. Đường thứ hai thế giới Thiên Đạo diệt hết. Thánh Giả không chết, vứt bỏ uy nghiêm của Thánh Giả, đứng chung đường cùng Thiên Đạo, chờ đến ngày Thiên Đạo trở lại, lập ra thế giới Thiên Đạo mới. Vào lần đầu tiên thiên địa quay ngược lại, trong số nhưng kẻ hy sinh do Ma Đạo nhị Linh chọn ra, có mười người gia nhập, hiện tại vẫn ở tầng chín của Mộ Chúng Thánh.

Diệp Vô Tâm nhìn Lục Thanh, trên người lão bất chợt bùng lên khí Phong Mang đen sẫm, toát ra một cỗ ý chí Kiếm Đạo Trấn Thế xông thẳng chín tầng trời:

- Con đường thứ ba chính là, chúng ta không phục thiên địa, không theo Ma Đạo nhị Linh, cố gắng thoát ra ngoài! Hôm nay vi sư hỏi con, con sẽ chọn đường nào?

- Chọn đường nào ư?

Lục Thanh lẩm bẩm, ngay tức khắc trong mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo:

- Đường thứ nhất là đường chết, đường thứ hai con không muốn, đường thứ ba từ mười vạn năm qua, không có ai thành công. Dù là thoát ra ngoài Thiên Đạo. uy năng mạnh mẽ như Tổ Long còn bị Thiên Đạo trấn áp. Nhưng...

- Lục Thanh đột ngột cao giọng:

- Kiếm Giả chúng ta chỉ cầu ý chí sắc bén, không gì không phá nổi! Thiên Đạo khác đường, đã bất đồng thì không thể ngồi cùng với nhau được! Nếu trời muốn cản, ta chặt đứt trời nếu đất muốn ngăn, ta đạp nứt đất, cho đến khi nào giữa trời đất không còn một vặt nào dám xưng là thiên mệnh!

-Nói hay lắm!

- Diệp Vô Tâm quát lớn:

- Hiện tại, số Kiếm Thánh chúng ta lại có thêm được một người, là nhân vật siêu thoát Trấn Thế, tất cả là ba mươi lăm!

- Nên biết từ năm vạn năm cả trước lẫn sau, trong số Thánh Giả sống sót chia ra một Thần, một Ma, đứng vào hàng ngũ của Ma Đạo nhị Linh, vứt bỏ Thánh Đạo.

- Quan sát đánh giá Lục Thanh một lúc.

Diệp Vô Tâm mới trầm giọng nói:

- Hiện tại con đã được tâm Trấn Thế, mặc dù không có Kiếm Tâm, nhưng với Kiếm Ý Thời Không của con. Thời Không vô tận sẽ trở thành Kiếm Vực của con. Thật ra bản thân con cũng đã có được Kiếm Tâm, chỉ có điều hiện tại Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của con tuy đã đạt tới Kiếm Thể Thánh Kiếm, nhưng vẫn thiếu một chút tinh thuần.

- Chân lực Cổ Long.

Diệp Vô Tâm gật gật đầu:

- Tuy rằng Chân lực Cổ Long hùng mạnh, cũng là lực lượng thoát ra ngoài Thiên Đạo, nhưng đối với Kiếm Giả chúng ta, một kiếm trong tay phải phá sạch vạn pháp, đây mới là tinh hoa Kiếm Đạo.

- Ý của sư phụ phải chăng là...

- Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của con phải đạt tới viên mãn, như vậy mới có thể khiến đạo tinh thuần. Khi Kiếm Thể của con hoàn toàn tinh thuần, đó là lúc Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của con đạt tới đại thành.

Ngừng một chút. Diệp Vô Tâm lại nói:

- Tuy rằng Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh là vi sư sáng chế ra, nhưng qua tay con đã thoát ra ngoài Thiên Đạo, trở thành Kiếm Nguyên Công thoát hẳn ra ngoài các đẳng cấp. Đến khi Kiếm thể của con tinh thuần. Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh sẽ đạt tới viên mãn. Nếu con có thể lãnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm tới thức thứ ba mươi sáu, cho dù là chúng ta cũng không bằng. Cho nên có thể vượt qua Thiên Đạo hay không, phải trông cậy vào con, vi sư sẽ dốc hết toàn lúc trơ giúp con.

Diệp Vô Tâm xoay người nhìn ra ngoài điện Thủy Thần, bên ngoài Ngân hà Thủy Linh là hư không vô tận, chín tầng Cương Phong bị xé rách, để lộ bầu trời đầy sao. Giờ phút này Diệp Vô Tâm dưới mắt hai người Lục Thanh dường như sinh ra ý chí vô biên, trời đất không thế nào lay chuyển.

- Cả đời Diệp Vô Tâm ta cổ gắng kéo dài chút hơi tàn cho tới lúc này, chính là vì muốn tranh cùng Thiên Đạo một phen, để xem rốt cục Diệp Vô Tâm ta có thể siêu thoát, hay là bị Thiên Đạo tiêu diệt. Cho dù Diệp Vô Tâm ta làm không được, đồ đệ ta cũng sẽ làm được. Thiên Đạo đã xem chúng ta như trùng kiến, không cần phải tu theo nữa!

Diệp Vô Tâm ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Thời gian không còn nhiều nữa, vi sư đã tính ra thiên địa quay ngược lại chỉ trong vòng một, hai ngày nữa. Hiện giờ thực lực con vẫn còn khiêm khuyết, nếu có thể làm cho Kiếm thể tinh thuần, có thể miền cưỡng đánh một trận cùng Thánh Giả, ngày sau lấy nguyện lực hương hỏa không ngừng rèn luyện thân mình, lại thêm củng cố, ắt sẽ có đột phá. Hiện tại ta cùng Thủy sư thúc của con sẽ lợi dụng ý chí Kiếm Đạo trấn áp Chân lực Cổ Long trong cơ thể con. Con hãy dốc hết toàn lực vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, rèn luyện thân mình.

Ngay sau đó. Lục Thanh cảm thấy toàn thân căng thẳng, hai cỗ ý chí Kiếm Đạo đen sẫm bùng lên trên thân hai người Diệp Vô Tâm. Bị hai cỗ ý chí Thánh Giả trấn áp cùng lúc như vậy, dù Lục Thanh mới vừa được tâm Thánh Giả Trấn Thế, cũng cảm thấy áp lực hết sức nặng nề. Áp lực này không phải đến từ thân thể, mà là đến từ ý chí.

Ngay tức khắc. ý chí Phong Mang của Lục Thanh tăng vọt. Chân lực Cổ Long màu vàng tím xuyên qua xuyên lại không ngớt trong thân thể.

- Rống...

Tiếng long ngâm vang lên rung trời long uy hùng mạnh mang theo uy nghiêm mênh mông của Tổ Long, vờn quanh thân thể Lục Thanh, biến hóa ra hình dạng một con Long Hoàng màu vàng tím, ngăn cản ý chí Kiếm Đạo của hai người Diệp Vô Tâm bên ngoài thân thể Lục Thanh.

Lục Thanh vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, ngay sau đó, một dòng sông Thời Không màu xám bạc xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Thanh. Dòng sông Thời Không màu xám bạc bao vậy Long Hoàng màu vàng tím vào trong, thanh âm ken két vang lên. Thời Không Luân Bàn đồng thời ngưng tụ ra pháp tướng, trấn áp trên chân lực Long Hoàng.

-Ong...

Bất chợt một cỗ Kiếm Ý Tuế Nguyệt Luân Chuyển bùng lên, chân lực Long Hoàng đang vờn quanh Lục Thanh lập tức hóa thành nguyên khí vô biên với rốc độ bằng mắt thường có thể thấy được. Theo Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh của Lục Thanh vận chuyển, lực đạo cắn nuốt kinh khủng từ mỗi lỗ chân lông truyền ra, nguyên khí mênh mông vô tận kia lập tức bị nuốt chửng.

Khí Phong Mang đen sẫm hiện ra càng thêm nồng đậm, ngay cả ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh cũng đã nồng đậm hơn trước vài phần, mơ hồ đã có thể sánh ngang cùng hai người Diệp Vô Tâm.

Chân lực Long Hoàng này là ngưng tụ huyết mạch Chân Long toàn thân Lục Thanh. Hiện tại Chân lực Cổ Long đang bị Tuế Nguyệt ăn mòn, dần dần hoàn toàn biến mất khôi người Lục Thanh.

Lúc trước phá nát Long Vương vẫn còn để lại huyết mạch tôn tại. Mà hiện tại trên người Lục Thanh đã thật sự không còn chút huyết mạch Chân Long nào, chỉ còn vô số khí Phong Mang vô cùng tinh khiết. Khí Phong Mang đen sẫm này còn đen hơn cả không gian loạn lưu. Ánh sáng trong không gian xung quanh vừa chạm phải lập tức bị nuốt chửng không còn.

Không gian xung quanh Lục Thanh trong phạm vi vài chục trượng dường như ngưng tụ lại thành một mặt trời đen. Một đạo Hỗn Độn màu xám hiện ra bên cạnh mặt trời đen này. Tiếng kiếm ngâm vang lên, trong nháy mắt truyền khắp Kiếm Thần đại lục, vô số kiếm khí bay lên, phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Cho dù là thần kiếm cấp Tử Hoàng cũng thoát khôi sự khống chế của Kiếm Tổ Tuyệt Thế hoặc Kiếm Tôn cái thế các tông. Dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, mũi kiếm thảy đều chỉ về hướng Mộ Chúng Thánh.

Trên Kiếm Thần sơn. Thông Thiên Kiếm Nhai.

Ánh mắt Đạo Linh tỏ ra hơi kinh ngạc:

- Kiếm thể Thánh Kiếm.., thật là lý thú, để ta xem rốt cục ngươi có thế đạt tới bước kia không.

Bên cạnh y lại hiện ra thân hình Kiếm Thần, bất qua sắc mặt y lại hết sức khó coi:

- Tên Lục Thanh này quả thật to gan lớn mật!

Chuyện gì vậy? Đạo Linh nhướng mày.

- Kiếm bi Bản Nguyên của Quỷ giới đã bị hắn dùng thân siêu thoát chiếm đoạt. Hiện tại Thời Không vặn vẹo của Quỷ giới sắp sửa khôi phục lại, sinh tử nhị khí sẽ sinh ra xung đột với nhau. Thế giới Thiên Đạo ta ắt sẽ bị tắn công hết sức nặng nề.

-Vậy thì đã sao?

Đao Linh cười lạnh:

- Vạn vật sinh linh chỉ là loài trùng kiến, dưới Kiếm Thánh bất quá chỉ là nhưng quân cờ mà thôi đáng chết thì phải chết. Thật ra có thể giảm bớt cho chúng ta không ít công phu, có thể tụ tập lực phá tan trấn áp sớm một chút.

- Nhưng...

- Ta biết.

Đạo Linh cắt lời Kiếm Thần, ánh mắt y cũng trở nên ngưng trọng:

- Lần thiên địa quay ngược lại này không tầm thường chút nào. Dùng toàn bộ thọ nguyên của mấy tên Võ Tổ Tuyệt Thế của Thiên Linh tộc mà suy diễn Tiên Thiên Thần Quái cũng đã khiến cho ta thấy được rất nhiều chuyện. Bốn mươi chín đạo chân linh của Thiên Đạo, ngoại trừ đạo trước kia bị chúng ta trấn áp ra, còn lại bốn mươi tám đạo, lần này sẽ đồng thời chuyển thế. Phải tìm được các thân chuyển thế này mới nắm được toàn bộ phần thắng.

- Vậy Quỷ giới...

- Không cần lo tới, ta nghĩ cứ để cho mấy tên kia lo sốt vó lên càng tốt. Tiểu tử kia thật ra lần này đã cho chúng ta một đại ân.

Đao Linh nở một nu cười sâu kín.

Ở Mộ Chúng Thánh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khí Phong Mang trên người Lục Thanh càng ngày cảng thêm tinh thuần, bất đầu từ mông Lục Thanh, một thanh thần kiếm cổ kính màu xám bạc chậm rãi ngưng tụ thành hình, dần dần thay thế thân thể Lục Thanh.

Thần kiếm màu xám bạc lơ lửng trên không, toàn thân được một tầng khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh, ý chí Kiếm Đạo ngút trời của nó bức hai người Diệp Vô Tâm phải lùi ra xa ngoài trăm trượng. Ý chí Kiếm Đạo của hai người cũng đồng thời bị đẩy lui trở về.

Bất chợt thần kiếm màu xám bạc kia chậm rãi xoay tròn, đồng thời thân kiếm trở mình nằm ngang, ý chí Phong Mang vô biên tập trung vào hai người Diệp Vô Tâm.

- Hảo tiểu tử!

Diệp Vô Tâm cười mắng, nhưng thân sắc cũng tỏ ra vô cùng ngưng trọng. Tay phải lật ra, một thanh thần kiếm màu xanh ngọc dài bốn thước xuất hiện trong tay, toát ra khí Phong Mang đen sẫm. Lực Thế Giới vô hình vờn quanh, triệt tiêu ý chí Phong Mang của Lục Thanh trước mặt hai người chừng một trượng.

Đôi mắt đẹp mê hồn của Thủy Thần cũng chợt lóe thần quang, thân hình khẽ run lên. Ngay tức khắc, một cỗ Kiếm Ý như nước chảy hiện ra. Kiếm Ý màu xanh biển này ngưng tụ quanh thân thể Thủy Thần thành một dòng sông hệ Thủy. Một cỗ khí tức Bản Nguyên bao trùm, điện Thủy Thần vốn yên tĩnh sau lưng bà cũng phát ra tiếng run rẩy kịch liệt.

Ngay tức khắc. Hạo Nhiên Chính Khí từ điện Thủy Thần bay vụt lên cao, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm Hạo Nhiên màu trắng đục. Cự kiếm Hạo Nhiên quét ngang ngàn dặm, bao phủ thần kiếm màu xám bạc do Lục Thanh biến thành bao phủ vào trong.

- Cự kiếm chém xuống, lực Thế Giới hùng mạnh trấn áp, nghiền nát hư không. Hỗn Độnừ din màu xám hiện ra, điên cuồng cắn nuốt hết thảy xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment