Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 937

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thiên Đạo đại lục. Trên Kiếm Ma sơn, đỉnh Ma nhai.

Ma Linh thân khoác trường bào màu tím, có gương mặt giống hệt Đạo Linh, nhưng lúc này, sắc mặt y đang tỏ ra vô cùng ngưng trọng.

- Bốn mươi chín đạo chân linh của Thiên Đạo, không ngờ đã bị diệt một đạo...

Ma Linh lẩm bẩm:

- Nếu là như vậy, cho dù tất cả chân linh còn lại của Thiên Đạo hợp nhất, cũng tuyệt đối không còn đầy đủ sức mạnh như trước.

Ma Linh ngừng một chút mặt lộ vẻ nghi hoặc:

- Không hiểu vì sao, ta vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng... Chẳng lẽ trong chuyện này còn có biến cố gì khác hay sao?

- Bùng...

Phía sau Ma Linh, đột ngột một khoảng không gian mở ra một bóng người đen như mực Từ trong đó bước ra. Đây là một trung niên thân hình cao lớn, đầu đầy tộc tím không hề buộc, lộ ra vẻ ngang tàng phóng khoáng. Trong đôi mắt y thỉnh thoảng lại bùng lên ma khí ngập trời Tiên Thiên Ma khí màu tím cuồn cuộn, hiện ra vô số ma ảnh mê hoặc lòng người.

- Ma Linh... -Ngươi đến rồi ư...

Ma Linh xoay người nhìn trung niên áo đen:

- Sao rồi?

Chân linh của Thiên Đạo đã bị phe Đạo - Ma ta diệt đi một đạo.

Tiếng nói của trung niên này rền vang như tiếng sấm, không chút e dè, nhưng ngay sau đó. y lập tức lộ vẻ nghi hoặc:

- Bất quá lần này có vẻ khác thường, tên kia ẩn nấp năm vạn năm qua, chẳng lẽ chỉ có chút tâm cảnh vậy sao?

- Ngươi muốn nói...

Ma Linh nhìn trung niên chằm chằm:

- Ngươi phát hiện được chuyện gì?

- Lần Thiên địa quay ngược lại này là cơ hội cuối cùng của bọn chúng, cho dù không phải là liều mạng sinh tử nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng theo như ta thấy, bọn họ còn kém mức độ ấy rất xa. Cho nên ta nghĩ có thể có hai khả năng...

- Là khả năng gì?

- Thứ nhất, quả thật bọn chúng đã có chỗ dựa, cho nên không sợ chúng ta hủy diệt chân linh Thiên Đạo chuyển thế. Nói rõ hơn một chút, chính là chân linh Thiên Đạo còn có một thân khác. Nếu là khả năng này, chúng ta vẫn có thể tiếp túc tìm kiếm, chỉ sợ...

Trung niên áo đen tỏ ra ngập ngừng, thần sắc ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Ma Linh nghe vậy cũng biến sắc, hiển nhiên y cũng nghĩ tới chuyện mà trung niên đang lo sợ.

- Ý ngươi muốn nói...

- Cố ý bày nghi trận, ám độ Trần Thương!

Trong mắt Ma Linh bất chợt có hai đạo ánh sáng tím bắn ra, chỉ trong thoáng chốc đã xé rách một khoảng Hỗn Độn, để lộ lôi đình màu xám bên trong. Lôi đình màu xám kia bất chợt hóa thành một cự long vạn trượng, xông ra mạnh mẽ.

Cự long lôi đình vạn trượng gào thét, tiếng long ngâm cuồn cuộn chấn động không gian, lôi đình màu xám mang theo uy thế hủy Thiên diệt địa, xông về phía Ma Linh.

- Nghiệt súc! Chỉ bằng ngươi ư!

Ma Linh phi cười, chậm rãi vươn kiếm chỉ tay phải một điểm sáng tím trong suốt như ngọc lập lòe hiện ra. Ngay sau đó, điểm sáng tím này Bất chợt bắn ra một tiếng kiếm ngâm vang lên khiến cho cả đất trời chấn động.

-Phụt...

Nháy mắt, cự long lôi đình vạn trượng kia lập tức bị nghiền nát thành tro bụi tiêu tan giữa hư không.

Bên trong khoảng Hỗn Độn màu xám kia, lôi đình màu xám nhấp nhổm như muốn xông ra, dường như có linh tính, nhưng còn e ngại chuyện gì, cho nên sau khi cự long kia bị tiêu diệt, không còn hành động gì khác.

Gương mặt Ma Linh hết sức lạnh lùng, cất tiếng quát lớn:

- Đại Đạo, ngươi quản không khởi quá rộng rồi! Nơi đây là thế giới Thiên Đạo của ta, hết thảy sự vật đều do người trong thế giới Thiên Đạo ta tự mình xử lý. Tuy rằng chúng ta có được lực lượng siêu thoát Thiên Đạo, nhưng cảnh giới này cũng không phải là như vậy, ngươi không khởi quá nôn nóng rồi!

Bất chợt Ma Linh giơ tay lên, lăng không ấn một cái. Hỗn Độn màu xám kia không thể khống ché, lập tức khép lại.

Phía sau, thần sắc trung niên áo đen tỏ ra bình tình quan sát hành động của Ma Linh. So với trước khi Ma Linh diệt đi cự long lôi đình kia, lúc này trên khí tức thân thể y rõ ràng ngưng trệ hơn vài phần. Dưới chân y ma khí màu tím làm mặt đất nứt nẻ ra vài khe nứt trông vô cùng ghê rợn, như đang muốn nói điều gì.

Lúc này Ma Linh xoay người lại, nhìn về phía trung niên áo đen, ánh mắt tỏ ra bình thản, không biết đang suy nghĩ những gì. Mà trung niên áo đen cũng nhìn thẳng không chớp mắt, hai người nhìn nhau như vậy thật lâu, rốt cục cùng cất tiếng cười to.

- Hay, không hổ là Kiếm Ma của Ma Đạo ta, tư chất tốt hơn Kiếm Thần kia không biết bao nhiêu lần! Đạo Linh dùng Kiếm Thần kia làm quân cờ, mà Kiếm Ma ngươi lại có tư cách cùng ta phân chia thế giới Thiên Đạo. Kiếm Thần kia không bằng ngươi!

Ma Linh cao giọng ngợi khen.

- Đa tạ Ma Linh!

Trung niên áo đen tỏ ra không vui không buồn, trên mặt cũng không lộ ra chút gì là dao động, nhưng biểu hiện như vậy càng khiến Ma Linh thêm vui sướng.

Ma Linh nhìn trung niên áo đen, trịnh trọng nói:

- Ta nghĩ chắc ngươi cũng không tin ta sẽ phân chia thế giới Thiên Đạo cùng ngươi. Cũng phải nói. Ma Đạo ta thật ra thiếu đi phần gian ngoan xảo quyệt như Thiên Đạo. Nếu đã như vậy, ta có thể nói rõ ràng với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta tiêu diệt Thiên Đạo và Đạo Linh, ta sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi, để ngươi chân chính luyện ra thế giới Kiếm Vực của mình, thoát ra ngoài Thiên Đạo. Tới lúc đó, hai ta không còn liên hệ. ai đi đường nấy!

Lúc này, rốt cục trên mặt trung niên khó có thể kềm được niềm vui như điên dại nhưng vẫn cố gắng khống chế giọng nói của mình, hỏi lại:

- Ma Linh nói thật ư?

- Ngàn vạn lần là thật! Ta lấy chân linh ra lập thệ, nếu không, ta sẽ bị Thiên Đạo tiêu diệt, không thể sinh tồn!

Không gian trước mặt hai người, một mảng Hỗn Độn lại mở ra, bên trong có lôi đình màu xám không ngừng chớp động. Ma Linh thấy vậy hừ lạnh:

- Ngươi cũng không quên nắm lấy chút nhược điểm của ta ư? Chút chân linh huyết thệ này, ta đưa cho ngươi cũng có sao!

Dứt lời. Ma Linh vung tay, một điểm sáng tím bay vào trong Hỗn Độn màu xám kia.

Lúc này, nhìn thấy Ma Linh giao một điểm chân linh vào tay Hỗn Độn, trung niên áo đen không còn do dự, lập tức cất lời thề:

- Kiếm Ma ta thề một lòng giúp đỡ Ma Linh, sau khi xong việc không còn liên hệ, đường ai nấy đi. Nếu trái lời thề, sẽ bị Đại Đạo tiêu diệt!

Cuối cùng, trung niên vung tay, cũng có một điểm sáng tím bay ra, chui vào trong Hỗn Độn.

Sau khi nuốt hai điểm chân linh, rốt cục Hỗn Độn như đã cảm thấy mỹ mãn, chậm rãi khép lại.

Kim Thiên tông. Ởsơn mạch cổ lâm.

Trong một sơn cốc cây cối sum xuê tươi tốt một bóng áo đỏ yểu điệu đang đứng giữa không trung, mà trên mặt hồ, có hai nam một nữ cũng đang lăng không mà đứng. Trên thân thể ba người này đều có Chân Hỏa mãnh liệt thiêu đốt, toàn sơn cốc lúc này như trở thành lò lửa. Nhưng trên vách đá có một tầng ánh sáng vàng mỏng manh bảo vệ mặc cho Chân Hỏa kia thiêu đột mạnh mẽ tới mức nào cũng không có chút dao động.

- Công chúa Liệt Diễm, xin ngài hãy theo chúng ta trở về. Phượng tộc ta hiện tại còn rất ít người, phải miễn cường phụ thuộc vào Huyền Âm tông. Đây là lúc hết sức cần người. Công chúa bị vậy trong Mộ Chúng Thánh đã nhiều năm, hiện tại thoát vậy mà ra, chính là lúc nên trở về Phượng tộc ta!

Một tên Thanh niên áo xanh trong đó nhìn Liệt Diễm không rời mắt, vẻ ái mộ không giấu nổi:

- Công chúa, hiện tại Phượng tộc ta trăm mối ngổn ngang, chỉ có Công chúa trở vẻ mới có thể trấn áp đám Tông sư Huyền Âm tông, khiến cho bọn họ phải coi trọng Phượng tộc ta. Ngài có nhiều thủ hạ như vậy, đây chính là niềm hy vọng làm cho Phượng tộc ta trở nên hùng mạnh.

- Đúng vậy, Công chúa mong rằng ngài có thể nghĩ tới hưng vong của Phượng tộc ta, theo chúng ta trở về Phương tộc!

Trongba người, nữ tử áo hồng duy nhất cũng trầm giọng nói. Nữ tử áo hồng ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Kim Thiên tông này rốt cục không hợp với Huyền Âm Ngũ tông ta, cho dù là có Kiếm Thánh Thời Không tọa trấn, nhưng cũng không phải là kẻ lâu dài. Phượng tộc ta chỉ có nương nhờ vào cường giả tối cao mới là lựa chọn tốt nhất. Công chúa, lúc trước ngưng luyện Vạn Thú Linh Kiếm Đồ, cũng là vì Thiên địa quay ngược lại. Thiên Đạo chuyển thế ràng buộc. Hiện tại Công chúa đã thoát ly bể khổ, nên trở về mới phải.

- Không sai Công chúa, theo chúng ta về đi..

Nhìn ba người trước mặt, nỗi lòng Liệt Diễm rối như tơ vò. Cũng phải nói trận chiến Lăng Tiêu tông lúc trước đã khiến cho Linh Đạo nhất mạch của Kim Thiên tông bại lộ. Sau đó, lập tức có Phượng tộc nhất mạch của Huyền Âm tông chạy tới thuyết khách. Đối với Phượng tộc. Liệt Diễm vần hằng chờ mong đã lâu, nhưng qua bao nhiêu năm như vậy, bảo nàng mang tất cả huynh đệ tới Huyền Âm tông, cũng khó lòng làm được.

Liệt Diễm lắc lắc đầu, chậm rãi nói:

- Không được. Kim Thiên tông đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta không thể phản bội mà đi.

- Công chúa, chẳng lẽ ngài phản tộc hay sao? Ngài phải nhớ rằng máu chảy trong người ngài là huyết mạch Phượng tộc!

Thanh niên lên tiếng đầu tiên không nhịn được, cất lời trách móc.

- Ngươi là cái thà gì, dám lộng hành ngang ngược trong cốc của ta'

Đột ngột, giữa không trung vang lên một tiếng hừ lạnh, nháy mắt một bóng người màu tím tuyệt mỹ từ trên không hạ xuống.

Tròng mắt thanh niên kia co rút lại, trầm giọng hỏi:

- Cô nương là người phương nào, vì sao xuất ngôn vô lễ như vậy?

- Vô lễ ư?

Tử Uyển hừ lạnh một tiếng. Liếc nhìn thanh niên một cái:

Đào tường khoét vách còn ra vẻ đường hoàng, da mặt Phượng tộc ngươi quả thật quá dày!

- Ngươi dám làm càn?

Nữ tử áo hồng quát lớn.

-Cút!

Trong nháy mắt, từ trên người Tử Uyển bùng lên một cỗ Kiếm Ý Đạo - Ma, nháy mắt đè xuống thân thể nữ tử áo hồng.

-Bịch...

Không hề có chút lực chống cự, nữ tử kia lập tức bay ngược về phía sau, phượng huyết chảy ròng ròng, đập mạnh vào vách sơn cốc rơi xuống.

- Phượng trưởng lão!

Thanh niên áo xanh kinh hô thất thanh, ánh mắt nhìn Tử Uyển lộ vẻ oán độc:

- Cô nương hãy để lại danh hiệu. Phượng tộc ta cùng cô nương không chết không thôi!

Tuy rằng dáng vẻ Tử Uyển không hề tỏ ra tức giận, nhưng trong mắt Liệt Diễm, lúc này Tử Uyển dường như đã hóa thành Kiếm Linh Ma Đạo như trước. Một cỗ lực Tiểu Thế Giới trên người Tử Uyển bùng lên mạnh mẽ, trấn áp hai tên thanh niên tại chỗ.

- Không chết không thôi ư? Được, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi lên đường! Tử Uyển cười nửa miệng, kiếm chỉ giơ lên.

- Tỷ tỷ dừng tay!

Rốt cục Liệt Diễm không nhịn được, vội lên tiếng ngăn cản.

- Muội muốn cầu tình cho bọn chúng ư? ^^

Tử Uyển cau đôi mày thanh tú:

- Bọn khốn này có chết cũng không đáng tiếc! Lúc trước muội bị nhốt trong Mộ Chúng Thánh, vì sao không thấy bọn chúng liều chết tới cứu? Hiện tại thấy muội đã thoát vậy mà ra, có được lực lượng hùng mạnh, lập tức chạy tới bảo muội trở về, không phải là vì huyết mạch của muội mà vì thực lực. Muội phải nhìn thấy rõ ràng điểm này!

Bình Luận (0)
Comment