Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ cần bắt được Lục Ly, sự tình còn lại sẽ dễ xử lý, sau khi cứu được con cháu gia tộc mình, là có thể yên tâm cướp sạch Lãnh gia rồi.
- Ồ?
Bỗng nhiên trên mặt Địa Tiên bắt được Lục Ly lộ ra một chút kinh nghi, linh hồn lực của hắn tràn vào bên trong Hồn Đàm Lục Ly, muốn khống chế linh hồn của Lục Ly, lại phát hiện một cái vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Hồn lực cường đại của hắn, không cách nào xâm phạm Hồn Đàm Lục Ly. Bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly loé lên luồng ánh sáng trắng, một cái vòng bảo hộ màu trắng xuất hiện, ngăn cách hồn lực của hắn ở bên ngoài.
- Tộc trưởng!
Ánh mắt Địa Tiên này nhìn về phía Quân Hồng Diệp, thỉnh cầu Quân Hồng Diệp động thủ. Nếu như không cách nào khống chế linh hồn Lục Ly trước, Lục Ly mạnh mẽ khống chế Hồn Dẫn bạo động, linh hồn đám người Quân Mộng Trần cũng sẽ sụp đổ.
- Làm sao vậy?
Quân Hồng Diệp mở mắt, trên mặt có chút tức giận, một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ cũng không bắt được?
- Ô thu ...
Vào thời khắc này, đột nhiên một hạt châu trong lòng bàn tay Lục Ly sáng lên, tiếp theo vô số Linh Phong bay ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Lục Ly và cả tên Địa Tiên khống chế hắn.
- A!
Vị Địa Tiên kia bị Linh Phong công kích, cảm giác đầu như muốn nứt ra, hắn dùng hai tay ôm lấy đầu theo bản năng, còn Lục Ly bị hắn vứt ở trên mặt đất.
- Không tốt
Sắc mặt lão tộc trưởng Quân gia, lão tổ Hạo gia và một đám lão quái đồng thời biến đổi, mấy vị lão quái bay lên phía trên như thương ưng, muốn xông tới bắt Lục Ly lại.
- Ầm!
Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly lại phát sáng lần nữa, thân thể hắn biến mất ở trong hư không, Thiên Tà Châu lơ lửng giữa không trung. Tia sáng phía trên hạt châu từ từ thu lại, hạt châu biến thành một viên đá bình thường nằm ở trong không trung.
- Hưu!
Mấy lão quái đều vọt tới xung quanh hạt châu, tốc độ lão tộc trưởng Quân gia nhanh nhất, lão vươn bàn tay ra chộp tới hạt châu.
Sự tình khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra
Quân Hồng Diệp chộp hạt châu vào lòng bàn tay, sau đó muốn thu hồi, nhưng hạt châu lại bất động ở giữa không trung. Trong mắt Quân Hồng Diệp lóe lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay sáng lấp lánh, dùng sức thu lại nhưng hạt châu kia vẫn không động mảy may.
- Hả?
Quân Hồng Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó giận tím mặt vươn tay vỗ một chưởng về phía hạt châu, khí tức khủng bố từ bên trong bàn tay tràn ngập ra, không cần hoài nghi uy lực một chưởng này.
- Phanh!
Nhưng mà hạt châu chỉ phát ra một tiếng nổ nặng nề, còn lại vẫn lơ lửng ở giữa không trung như cũ. Bị lão quái Hóa Thần cảnh vỗ một chưởng, vậy mà không di động một chút nào, chuyện này khiến tất cả mọi người bị dọa sợ.
- Hạt châu này...
Trong mắt lão tổ Hạo gia Hạo Trường Quận và một đám lão quái đều lộ ra ánh sáng, hạt châu này tuyệt đối là bảo vật nghịch thiên, rất có thể là dị bảo trong Cổ Thần Cấm Địa.
- Ta tới thử một chút!
Hạo Trường Quận vươn bàn tay khô gầy ra, chộp tới Thiên Tà Châu nhanh như chớp, bàn tay hắn lấp lánh hồng quang dùng sức nắm lấy Thiên Tà Châu, nhưng Thiên Tà Châu vẫn không mảy may di động như cũ.
- Hắc hắc, để ta!
Trong tay tộc trưởng Ngô gia Ma Hoàng Giới Ngô Quảng Đức, xuất hiện một bộ bao tay huyết hồng, chậm rãi chộp về phía hạt châu. Trong thân thể hắn bộc phát ra huyết khí khủng bố như ma thần, hắn dùng toàn bộ sức lực nắm lấy hạt châu, nhưng hạt châu vẫn không động đậy.
- Hừ!
Ngô Quảng Đức nổi giận, lấy ra một thanh chiến đao thần quang chói loé, bổ một đao kinh thiên về phía hạt châu.
- Ầm!
Vào thời khắc này hạt châu sáng lên, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài hạt châu, vừa lúc che ở phía trước hạt châu, bị tộc trường Ngô gia Ngô Quảng Đức bổ trúng.
- Phanh!
Một đao kinh thiên của lão quái Hóa Thần cảnh sẽ khủng bố bực nào? Thân thể vừa ngưng hiện liền biến thành huyết vụ. Con ngươi Ngô Quảng Đức co rụt lại, sau đó nổi giận gào to lên:
- Minh Thế! A
Không sai!
Người vừa mới bị truyền tống đi ra chính là con cháu Ngô gia Ngô Minh Thế, cháu trai trưởng lão Ngô gia, hiện tại gia gia Ngô Minh Thế đang ở chỗ này.
- Minh thế?
Thân thể một lão giả tóc trắng già nua run lên, bước tới nhìn kỹ mấy lần, xác định là Ngô Minh Thế, hắn buồn bực gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm hạt châu giận dữ hét:
- Tiểu tạp chủng, lão phu thề diệt cửu tộc nhà ngươi!
- A a!
Một tiếng cười châm chọc từ trong hạt châu truyền tới:
- Lão cẩu! Ngươi có diệt cửu tộc của ta hay không ta không biết. Nhưng ta có thể lập tức khiến Ngô Tà công tử của Ngô gia các ngươi chết đi, còn có thể băm thành mười tám đoạn, ngươi tin không? Các ngươi có muốn ta băm đám người Quân Mộng Trần, Hạo Xuyên, các công tử tiểu thư nhà Lý gia, Nhâm gia thành mười tám đoạn, cho các ngươi xem một chút không?
- Hít ...
Cả đám Địa Tiên hít vào một hơi khí lạnh, Ngô Minh Thế chết khiến cho bọn họ hiểu một đạo lý, tên rác rưởi gọi là Lục Ly kia không phải là quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp, ép hắn, con cháu các gia tộc sẽ phải chết...
- Trước tiên lui đã!
Con ngươi Quân Hồng Diệp loé lên, phất tay mang theo một nhóm người lui về phía sau. Mặc dù trong lòng tộc trưởng Ngô gia Ngô Quảng Đức có lửa giận ngút trời, nhưng không thể không áp chế lửa giận, nếu không một khắc sau cháu trai Ngô Tà của hắn sẽ biến thành một khối thi thể lạnh băng.
- Rất tốt!
Giọng nói của Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu truyền tới, tiếp tục nói:
- Ban đầu ta đã nói, ta chẳng qua là một tiểu nhân vật, vô ý khiêu khích quyền uy các gia tộc. Ta chỉ muốn sống đi ra, nếu như ta không sống được, vậy chỉ có thể lôi kéo con cháu nhà các ngươi chôn cùng thôi.
Yêu cầu của Lục Ly vô cùng rõ ràng, ý tứ kiên định, còn lại liền xem quyết định của chư vị tộc trưởng. Đương nhiên tất cả yêu của Lục Ly đều thành lập ở trên sự thần kỳ của Thiên Tà Châu.
Nếu như không có Thiên Tà Châu, lúc này Lục Ly đã bị bắt lại, không có bất kỳ sức mạnh gì để đàm phán. Thiên Tà Châu không để cho Lục Ly thất vọng, rõ ràng lơ lửng ở giữa không trung, ngay cả lão quái Hóa Thần cảnh cũng không thể di động một phần.